Đoàn người hộ tống phía sau thật hùng hậu, một màu đen bao trùm cả màn đêm, đây là phong cảnh hắn ưa thích nhất nhưng hôm nay ánh mắt hắn lại đầy u uất và phiền muộn.
Những chuyện cần biết cần tìm hiểu hắn cũng rõ cả rồi.
Hàn Thiên Dạ thong dong chỉnh lại bộ vest đen thường ngày và cà vạt, chỉ có khác là chiếc áo sơ mi trắng tinh khôi đã dơ vì vết máu khô dính lên khiến kẻ mắc bệnh sạch sẽ như hắn vô cùng khó chịu.
– “Dọn dẹp đi!”
– “Vâng thưa ngài.”
Vừa dứt lời một mồi lửa lớn phất lên đầy dữ dội và bùng cháy, rất nhanh ngọn lửa đã thiêu rụi toàn bộ nơi đây. Lửa sẽ giúp hắn dọn dẹp tất cả, bệnh viện, hồ sơ hay là xác người.
Mọi chuyện đêm nay sẽ chỉ còn mình hắn biết rõ, đây cũng coi như sự trả thù cho người mẹ quá cố của hắn trên trời cao.
Phong quản gia kính cẩn bước đến.
– “Thưa ngài, áo khoác của ngài đây.”
– “Được rồi, chúng ta về.”
Dáng vẻ cao ngạo lạnh lùng trước đây lại hiện về, vẻ mặt không cảm xúc như che đậy mọi thứ bên trong, ánh mắt sắt sảo đầy thương cảm nhìn lên bầu trời cao trong đêm.
Nhìn vào ngôi sao sáng chói nhất cùng những suy nghĩ sâu xa khó đoán.
– “Ngài dạ, điện thoại của ngài.”
Hàn Thiên Dạ ngồi vào xe, hắn cầm lấy điện thoại một cách hời hợt.
– “Chuyện gì vậy? Lâm Thành?”
…………..
*
– “Mở cửa ra, tôi muốn vào bên trong. Các người có biết tôi là ai không? Tôi muốn vào trong?
Hứa Đường Uyên ra đây cho tôi. Mau ra đây! Thả Noãn Noãn ra.”
Lâm Thanh mạnh mẽ đập vào cửa rào đầy bạo lực. Anh ta điên cuồng hét lớn mặt kể sự phản đối và ngăn cản của đám vệ sĩ trước cửa.
– “Thưa cậu Lâm chúng tôi được lệnh không được phép cho ai vào cả.
Cô chủ đã căn dặn, chỉ có cậu Hứa và cô ấy mới thể ra vào. Cậu là người cần đặc biệt ngăn cản.”
– “À, nếu đã như vậy tôi sẽ không khách sáo nữa.”
Anh ta vung đôi tay buông ra những nắm đấm dũng cảm đầy uy lực, vệ sĩ của Hứa gia cũng không phải dạng vừa, một chọi năm họ liền lao vào nhau.
Trận chiến vừa hỗn loạn vừa bát nháo diễn ra vô cùng gay gắt.
……
Một hầu nữ hối hả chạy vào căn phòng tra tấn, ánh mắt đầy lo lắng bẩm báo.
– “Cô chủ, cậu Lâm hôn phu của cô đã đến đây. Đang đánh nhau với vệ sĩ canh gác ở cửa.
Chúng ta phải làm sao đây ạ?”
Đôi mắt rắn rết lập tức lóe lên đầy giận dữ như lửa mà muốn thiêu rụi Noãn Noãn trước mắt.
Nếu một ánh mắt có thể giết người, vậy thì Noãn Noãn chắc có trăm ngàn cái mạng cũng không đủ để chết.
– “Mày có thấy không, anh ấy đến rồi. Là đến vì mày đó.
Tao đã liên lạc rất nhiều lần, và đến tận nhà anh ấy cả tháng nay nhưng lúc nào cũng bị tránh mặt và ghét bỏ.
Đối mặt với tao là sự lạnh lùng, đối với mày là thật tâm thật dạ.
Mày có điểm gì hơn tao chứ?”
“Chát,… chát”
Cái tát cực mạnh áp vào gò má ướt đẫm mồ hôi, nhưng dù là gì thì gương mặt xinh đẹp động lòng người đó vẫn hiện rõ đến chân thực, ánh mắt không sợ chết, sóng mũi cao thon gọn, gương mặt cân xứng hay đôi môi đỏ ửng đang mím chặt đến chảy máu cũng khiến cô ta ganh ghét.
– “Vì sắc đẹp ư, là vì nhan sắc đó của mày đã quyến rũ anh ấy đúng không?”
Chiếc roi sắt lần nữa được vung ra nhưng nó không quất vào da thịt mềm yếu đẫm máu và giáng thẳng vào gương mặt xinh đẹp yêu kiều, để lại một vết trầy xước lớn dày rớm máu.
– “Hahahahha… tao sẽ đích thân hủy hoại mọi thứ mà anh ấy thích nhất?”
– “Tao định giết mày, nhưng với kẻ không có gì như mày, chết đi là quá dễ dàng. Nhưng nếu tao hủy hoại mày, biến mày thành người phụ nữ dơ bẩn nhất.
Đừng nói đến Hàn Thiên Dạ tàn độc đó hay Lâm Thanh của tao, cả những kẻ nghèo hèn đều sẽ ghê tởm mày.”
Noãn Noãn hiểu rõ dụng ý của câu nói đó, ánh mắt biểu lộ sự ngạc nhiên và sợ hãi, cô thất thần nhìn về hư không.
– “Tiểu thư cậu Lâm…? “
– “Câm cái miệng của mày lại đi, phái thêm người ra đó, đi kêu bọn họ giữ chân anh ấy một lúc nữa, càng lâu càng tốt, tao sẽ cho anh ấy thấy dáng vẻ người anh ấy yêu diễn cảnh hoang d*m điên loạn trước mắt anh ấy.
Để xem tình yêu dành cho mày có còn không, Noãn Noãn à?”
– “Mày đừng trách tao!”
– “Không… chị đừng qua đây… không…”
Mùi hương lê quen thuộc tỏa ra trong không khí, lòng mắt Noãn Noãn tối sầm lại, mùi thơm này, hương vị ngọt ngào này.
Cô liều mạng chống cự, nhưng đối mặt với những tên vệ sĩ lực lưỡng, sức lực của cô gái này chẳng đáng là gì.
Noãn Noãn bị cưỡng chế, cô bị Hứa Đường Uyên dùng kim tiêm vào người loại thuốc đáng sợ đó, cô liên tục lắc đầu liều mạng chống cự.
Với người tự tôn cao như Noãn Noãn chà đạp lên trinh tiết và thân xác cô còn hơn cả việc giết chết cô.
– “Chỉ cần mày không tồn tại thì mọi người đều có được hạnh phúc.”
– “Mọi người…. “
Cô ta buông Noãn Noãn ra, vứt bỏ ống kim tiêm dưới chân giẫm nát.
– “Đúng vậy. Một người biến mất bốn người hạnh phúc, tao sẽ ghi nhớ sự hi sinh của mày.”
– “Ý chị là gì? Hả…”
Nhìn vào thân thể đẫm máu đang ráng gượng, kìm nén nước mắt đến thảm thương nhưng giọng nói vẫn cứng cỏi như vậy…
– “Tao sẽ cho mày ân huệ để biết chuyện này. Mày có biết tại sao ở bên Hàn Thiên Dạ mày lại không gặp chuyện gì không?
Vì hắn quá mạnh, tao không thể càng không dám đối đầu trực tiếp với hắn.
Nhưng mày lại ngu ngốc chạy khỏi hắn, mày thật sự quá ngu mà hắn thì lại luôn muốn bắt mày về.
Mày đang cản trở hạnh phúc của người khác nữa và cả tao.
Người đó đã giúp tao, giúp tao tách mày và hắn ra khỏi nhau.”
Bàn tay cô ta xoa xoa lên chiếc bụng nhỏ của mình đầy đắc ý.
– “Chỉ cần mày rời khỏi Hàn Thiên Dạ tao có trăm ngàn cách để giết mày.
Thật ra lúc đầu tao chỉ định lợi dụng báo chí để đuổi mày đi khỏi đất nước này, nhưng mày như kẻ điên mà cắn tao không buông.
Tao chỉ có thể thuận nước đẩy thuyền. Lợi dụng chuyện mày làm tổn thương đến tao mà bắt mày đến đây. Vì sao tao phải ngồi xe lăn nửa năm?
Vết thương của tao vẫn đau âm ỉ? Đứa con của tao luôn bị ba nó ghét bỏ?
Tao sẽ tính hết lên đầu mày.”
– “Thật vô lí, chị không nhìn lại mình sao. Theo đuổi tình yêu vì tình yêu mà điên dại, tàn nhẫn độc ác.”
– “Chị muốn chà đạp lên thân xác này ư? Chị nên để tôi chết đi thì tốt hơn. Và dù là chết hay sống trong đau khổ tôi sẽ… nhất định…không để yên cho chị. Tôi sẽ kéo chị theo tới cùng…”
– “Mày vẫn còn mạnh miệng như vậy sao? Để xem mày cầm cự được bao lâu?”
– “Tao không tin mày không mở miệng xin tha, tất nhiên tao sẽ không tha cho mày đâu.”
– “Tôi không có thói quen cầu xin kẻ khác, đặc biệt là kẻ đê tiện và hèn hạ..”
– “Mày..”
Cơ thể cô dường như nóng lên, tầm nhìn dần mơ hồ, đây là lần thứ hai cô bị trúng cùng một loại thuốc, Noãn Noãn không thể đứng vững được nữa. Cô cắn chặt môi để cơn đau xoa dịu cơn khát đang lan ra trong người.
Vết máu cả người vẫn chưa khô lại, vết thương ở bụng lại chảy máu, sắc mặt cô càng lúc càng trắng bệch,đôi mắt đờ đẫn.
Lòng cô đã nguyện tìm đến cái chết để trốn khỏi cơn ác mộng đêm nay.
Thời gian như đông đặc nửa tiếng rồi một tiếng trôi qua…
– “Trời gần sáng. Mày cũng sắp không trụ được nữa rồi. Tao muốn bộ dạng xấu xí nhất của mày được cả thế giới biết đến.
Tao đã gọi điện cho nhà báo, cũng đã tìm vài tên lưu manh ở khu ổ chuột đến cho mày.
Yên tâm tao sẽ cho mày sống không bằng chết, tận mắt tao sẽ chứng kiến cảnh mày thông d*m cùng đám đàn ông đó, bị chơi đến chết. Em gái thân yêu à!”