*
– “Á, đây là bệnh viện các người làm gì vậy chứ?”
– “Chúng tôi là phóng viên của ” Nhật báo mới” chúng tôi cần vào trong. Tin tức nóng hổi như vậy sao có thể bỏ qua được chứ!”
Vừa nói dứt lời những bàn tay chen lấn đã xô đẩy các chú bảo vệ đang đứng chặn trước cửa bệnh viện hòng vào bên trong.
– “Asaaaaa sắp không cản nổi nữa rồi, lão An ông mau báo lên cấp trên đi. Bệnh viện này nhỏ như vậy chỉ có mười người bảo vệ lại toàn là người có tuổi sau có thể giữ chân bọn người này chứ?”
– “Đợi tôi một chút, tôi gọi điện nay đây..”
Không khí nhốn nháo, sôi sục khắp trước cửa bệnh viện. Người người chen chút, những tay săn tin của các tạp chí lớn nhỏ đều đang ở đây, họ không thể bỏ qua cơ hội hiếm có này.
– “XIN HÃY ĐỂ CHÚNG TÔI VÀO TRONG. CHÚNG TÔI CẦN CÓ CHUYỆN HỎI RÕ.”
– “HÃY ĐỂ CHÚNG TÔI VÀO TRONG.”
Đám đông càng lúc càng nhiều, người hóng chuyện ào ạt kéo đến chen chút nhau, ai cũng muốn xem rốt cuộc chuyện gì đang diễn ra mà lại náo nhiệt đến vậy.
– “Sắp không giữ bọn họ được nữa rồi.”
Một ông chú, nhìn có vẻ chất phát, tay chân run run mà nói, không biết là chuyện gì nhưng hẳn không phải chuyện tốt, nếu để họ vào sau đó lại viết gì xấu cho bệnh viện, nhân viên bảo vệ ở đây chắc bị đuổi việc hết.
“Choang… choang “, một âm thanh vừa dứt những mảnh kính đã vỡ vụn xuống đất. Là ai đã quá khích đến nỗi dùng vũ lực đột nhập vào trong.
Cánh cửa thoáng chốc đã bị vỡ tan tành bọn người đó lại như ông vỡ tổ, không màng nguy hiểm khắp nơi mà đẩy ngã bảo vệ trước cửa rồi chui qua chỗ kính vỡ tiến vào bên trong.
Tiếp tân của bệnh viện trở nên ngớ người không ngừng ngăn cản nhưng lại chỉ nhận được những hàng động xô đẩy không thương tiếc rồi ùn ùn kéo lên lầu.
Những bước chân dồn dập phấn khởi, đây là tin tức mà ai cũng muốn có được nhất lúc này. Tận tay phỏng vẫn nhân vật hot nhất hiện nay, tâm điểm của dư luận, còn gì có thể phấn khích hơn được nữa…
Dù cho việc đột nhập này là trái pháp luật nhưng khi tin tức đó được truyền ra rộng rãi ai sẽ quan tâm đến hành động lúc này nữa.
Bọn họ hùng hổ xông vào bên trong trước sự hoang mang tò mò của những bệnh nhân khác và nhân viên y tế. Họ một mạch kéo nhau vào thang máy rồi tiến đến phòng dành cho bệnh nhân trên tầng ba.
– “Rốt cuộc đám người đó đang làm gì vậy chứ?”
– “Tôi cũng không biết. “
– “Là chuyện gì mà có nhiều phóng viên đến vậy.”
– “Người nổi tiếng nào đó đến đây ư?”
Tiếng xì xầm bàn tán sôi nỗi vẫn không dứt.
Khi lên được tầng ba thái độ của những kẻ săn tin lại càng điên cuồng hơn nữa, hành động mất lịch sự mà mở từng cửa phòng bệnh nhân như đang tìm kiếm ai đó.
Rốt cuộc là thứ gì mà ai cũng sốt sắng đến vậy?
Tiếng la lớn khiến mọi ánh mắt đều đổ dồn về nơi căn phòng cuối dãy.
– “TÔI TÌM THẤY RỒI!” “CÔ TA ĐANG Ở ĐÂY!!! “
– “Khoan đã, đây là tin tức độc quyền của Báo mới chúng tôi..”
– “Đợi chúng tôi với… này không được chen lấn. “
“Rầm” một tiếng động lớn vang lên, cánh cửa phòng bệnh bằng nhôm cũng không thể ngăn cản dòng người.
– “CÔ HẠ CHÚNG TÔI CUỐI CÙNG CŨNG TÌM THẤY CÔ RỒI!”
Noãn Noãn tròn xoe hai mắt, cô không biết chuyện gì đang xảy ra, đám người này từ đâu mà tới. Họ là ai? Mục đích đến đây là gì? Tại sao lại tìm cô chứ?
*
Vừa nãy cô vẫn còn đang ngồi tựa lưng vào tường mà suy nghĩ về những chuyện đã qua, nhưng tiếng động ngoài hành lang đã thu hút sự chú ý của Noãn Noãn, cô vừa định bước xuống giường cánh cửa đã mở ra và người phía ngoài còn hét to lên.
Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra ở đây?
Một giọng nói lảnh lót chuyên nghiệp nhưng cũng đầy mỉa mai mà hỏi lớn Noãn Noãn, tay lại giơ micro về phía cô, máy quay cũng người ta lần lượt mang đến, không ngừng chụp ảnh quay phim và hỏi han đầy ác ý.
– “CÔ HẠ CÓ PHẢI CÔ ĐÃ QUYÊN RŨ ANH RỂ MÌNH, CÔ ĐÃ PHÁ HOẠI TIỆC ĐÍNH HÔN CỦA CHỊ MÌNH?”
– ” Đúng đó cô mau trả lời đi!”
Một người phụ nữ khác lại chen lên mà đẩy ngã người bên cạnh.
– “CÔ HẠ CÓ TIN ĐỒN CÔ LÀ TÌNH NHÂN CỦA NGÀY DẠ, ĐƯỢC NGÀI ẤY BAO NUÔI Ở BIỆT THỰ RIÊNG.
CHÚNG TÔI CÒN CÓ CẢ BẰNG CHỨNG LÀ HÌNH CHỤP CÔ RA NGOÀI CÙNG QUẢN GIA GIÀU CÓ TRÊN SIÊU XE.
Cô có lời giải thích nào cho chuyện này không ạ?”
– “Hay cô chính là loại người đó vậy ạ?”
– “Đúng đúng mau trả lời đi!”
Noãn Noãn thất thần trước cảnh tượng này, cô ấy như một động vật quý hiếm mà được người ta săn bắt đến nồng nhiệt, nhưng biểu cảm trên mặt của tất cả họ đều chán ghét và cay nghiệt đến tột cùng.
Tại sao chuyện này lại xảy ra, ai đã nói ra những tin tức cấm ấy.
– “CÔ IM LẶNG NHƯ VẬY CÓ PHẢI NGẦM THỪA NHẬN MÌNH LÀ KẺ THỨ BA KHÔNG Ạ?”
– “Theo tôi cô Hạ đây chỉ là một kẻ đê tiện muốn tiền đến phát điên vừa làm tình nhân lại vừa muốn làm ấm giường cho người giàu có như ngài Dạ.”
Một người đàn ông mảnh mai đeo mũ lưỡi trai bàn tay giơ lên chỉ trỏ ánh mắt liếc nhìn Noãn Noãn mà miệt thị.
– “Các người có biết đây là đang xâm phạm đời tư của tôi không. Những chuyện tôi không làm tôi không cần giải thích với ai cả.”
– “Nếu các người không rời đi tôi sẽ báo cảng sát đó?”
Noãn Noãn vừa sợ vừa khó chịu với những lời nói đó, mọi người đều muốn ức hiếp cô, cô ấy ghét điều đó, trước đây là Hàn Thiên Dạ sau đó đến mẹ ruột cô bây giờ cả những kẻ không quen biết này cũng muốn đè đầu cưỡi cổ mà đặt điều vu khống hòng hạ nhục Noãn Noãn.
– “CÔ HẠ KÍCH ĐỘNG ĐẾN VẬY, CHẮC LÀ THẬT RỒI!”
– “Các người có đi chưa hả?”
– “Cô Hạ cô đừng tức giận như vậy, cây kim trong bọc cũng có ngày lòi ra chuyện này nếu truyền ra ngoài không biết người khác sẽ nghĩ thế nào nhỉ?”
– ” Tôi không muốn nhìn thấy các người nữa, cút ra ngoài hết đi!”
– “Chúng tôi vẫn còn chưa hỏi xong mà!”
– “MỘT TIỂU THƯ PHÁ SẢN NHƯ CÔ LẠI CHEN CHÂN PHÁ HOẠI HẠNH PHÚC CHỊ GÁI NUÔI CỦA MÌNH, CÒN ỨC HIẾP CÔ ẤY TỪ BÉ ĐẾN LỚN, CÔ ĐÚNG LÀ GHÊ TỞM NHỈ?”
– “Cô có bằng chứng không, có tin tôi sẽ kiện các người không…”
Noãn Noãn vừa tức giận vừa nói, đôi tay nhỏ bé với lấy điện thoại bàn trên đầu giường nhưng lại bị đám người đó giành lấy và đẩy ngã xuống giường.
– “Tách tách” tiếng máy ảnh vang vọng, ánh mắt cô cũng trở nên phẫn uất vô hồn. Cô đã làm ra chuyện gì mà gặp phải cảnh này chứ…
– “Cô Hạ theo như tôi biết ngài Dạ cũng có hôn thê thì phải, vậy chẳng phải cả hai cuộc tình này cô đều là kẻ thứ ba sao?”
– “Vừa bắt cá hai tay lại làm tiểu tam cô đúng là có tài năng thật… Tôi sẽ viết một bài báo thật hay cho cô hahaha…”
– “Anh có im miệng đi không hả?”
– “Cô nói gì vậy? Cô Hạ? Cô…. A..aaaaa Cô….”
– “Các người tốt nhất đừng đến gần tôi, tránh xa tôi ra, nếu không tôi không biết mình sẽ làm ra chuyện gì đâu?”
– “Á á á…. Đáng sợ qua, cô ta phát điên rồi ư?”
Ánh sáng chói lóe trên khẩu súng màu bạc trong tay, đây là thứ Phong quản gia đã đưa cô lúc hỗn loạn tối qua, Noãn Noãn bây giờ vẫn còn giữ nó vừa hay lại có thể khiến đám người này im lặng.
– “Xin cô tha mạng. Chúng tôi đã sai. Đã sai rồi!”
– “Lúc nãy các người mạnh miệng lắm mà?”
Noãn Noãn không tức giận nữa nhưng cô lại có ánh mắt của kẻ điên đằng đằng sát khí, cô đã chịu quá đủ rồi, cô sẽ không nhịn nhục điều gì nữa.
– “Giết người phạm pháp, tôi không tin cô dám?”
– “Hơ, với một kẻ đã chẳng còn gì như tôi, thì cái chết chẳng đáng sợ chút nào.”
– “Hả!” Cô gái vừa nãy còn ngạo mạn giờ lại sợ đến rơi lệ mà quỳ xuống…
Tất cả bọn họ đều rất mạnh miệng nhưng gan ai cũng nhỏ, nhìn vào Noãn Noãn hiên ngang đứng đó mà run rẩy lùi về sau, có người còn sợ đến ngã sỗ sàng không đứng lên được. Đám phóng viên nhanh chóng lùi sang hai bên, để Noãn Noãn có thể rời đi, mà không một ai dám ngăn cản. Vì họ biết…
“Đó là súng, kẻ bình thường không thể có được, nếu cô ta thật sự ở bên ngài Dạ chuyện đó sẽ dễ giải thích hơn.”
Nhưng bọn phóng viên ban đầu lại chỉ nghĩ cô là món đồ chơi của ác ma, không có địa vị còn bị vứt bỏ…nếu lần này thật sự chọc giận đến Hàn Thiên Dạ kết cục của họ chỉ có cái chết.
“Kẻ đã tung tin hot này đúng là đáng chết!”
– “Hạ tiểu thư, xin đừng giết chúng tôi? Chúng tôi chỉ là làm theo lệnh, cô chủ họ Hứa là chị cô, là cô ấy đã sai chúng tôi đến đây. Xin cô đừng nói với ngài Dạ.”
– “Đúng vậy, xin cô hãy tha mạng. Chúng tôi không nghĩ cô thật sự là người quan trọng của ngài ấy đến mức còn có cả hàng nóng trong tay thế này….”
– “Huhuhu…Xin cô hãy tha mạng…”
Ai biết được những kẻ vốn định dọa nạt khiến cô sợ hãi khóc lóc van xin lại đang nàn nỉ xin cô tha mạng, mà lúc này cô ấy dường như đã không còn bình tĩnh nỗi nữa rồi…