Noãn Noãn run rẫy sợ hãi vô cùng cô không biết nên làm gì để dừng chuyện khủng khiếp đang sắp diễn ra này đây.
Tạ Minh chỉ vì cứu cô mà sẽ bị Hàn Thiên Dạ giết chết ư? Tính mạng anh ấy như đèn treo trước gió nếu không phải vì cô sẽ không có chuyện gì xảy ra, nếu không phải vì cô anh ta sẽ có cuộc sống hạnh phúc và thực hiện được ước mơ của mình.
Nhưng giờ đây mọi chuyện đã không thể cứu vãn được nữa anh ấy không thể cầm dao phẫu thuật, cánh tay có thể đã bị phế đi rồi, tính mạng cũng sắp mất lẽ ra người nên chết đi là cô mới phải.
Noãn Noãn ôm mặt khóc thất thanh vừa nhắm chặt mắt vừa kêu gào thảm thiết trông như một tội đồ đang sám hối trước lỗi lầm của mình.
– “Hàn Thiên Dạ tôi xin anh, xin anh hãy giết tôi thay vì anh ấy, anh ấy không có tội lỗi gì cả. Tất cả đều là lỗi của tôi. Xin anh hãy trừng phạt tôi thay vì anh ấy.” Hơi thở đứt quãng, cô dùng hết sức mình hét lên với thanh âm yếu ớt run sợ.
Sau đó một hồi lâu cô không nghe thấy tiếng súng nào cả, vì quá lo lắng không biết chuyện gì đã xảy ra cô vội vàng buông đôi bàn tay đang che đi đôi mắt ướt nhòa đẫm lệ mà nhìn ngó xung quanh.
Hàn Thiên Dạ đứng trước mặt cô gương mặt lạnh lùng nhìn vào vẻ mặt sợ sệt yếu đuối đó.
– ” Giam hắn lại đi tiểu Cường, đừng để hắn chết. Tôi còn chưa chơi đủ.”
Giọng nói trầm thấp vang vọng khắp căn phòng giữa không gian im bặt, Tạ Minh cũng dần mất ý thức không còn nhìn rõ gì nữa dù vậy ánh mắt lo lắng đậm tình vẫn nhìn về phía Noãn Noãn, Hàn Thiên Dạ nhìn thấy dáng vẻ đó đôi mắt tàn nhẫn của hắn đỏ rực lên như nhung nham nóng chảy hướng thẳng vào Noãn Noãn đang run sợ.
– “Là cô tự nói đó.”
Hàn Thiên Dạ nắm ngược hai cổ tay cô về phía sau cố định trên đầu một cách tàn nhẫn mà lôi đi, kéo mạnh cô về phía trước làm lưng cô ma sát với sàn, càng lúc anh ta càng mạnh tay kéo lê cả thân thể cô về phía trước phòng ngủ, thân thể nhỏ bé của cô bầm dập vì những va chạm nhưng những bước chân mạnh mẽ vẫn sải đều mắc kệ sự vùng vẫy yếu ớt và kháng cự quyết liệt.
– “Buông tôi ra, đau quá… huhu. Hàn Thiên Dạ mau dừng lại đi.”
Hàn Thiên Dạ gương mặt lãnh đạm lạnh lùng như sắt đá vẻ mặt không thay đổi, mặc kệ lời cô ấy như không nghe thấy mà mỗi lúc lại kéo mạnh tay hơn siết chặt hai cổ tay đến tím tái.
“Cạch” Hàn Thiên Dạ thô bạo đẩy cô vào phòng sau đó là một tiếng”Rầm”.. hắn đóng chặt cửa còn khóa lại, từ từ tiến về phía cô bằng ánh mắt hung hăng tà mị.
– “Anh… anh..muốn làm gì đừng qua đây.”
Giọng nói nhỏ bé yếu ớt run rẫy, tay chân đánh loạn xạ vào ngực làm tâm trạng hắn không vui.
Hàn Thiên Dạ như một con sư tử vồ lấy con mồi mà mạnh bạo đè cô xuống giường, hôn vào đôi môi cô cuồng nhiệt, bàn tay trái giữ chặt cằm Noãn Noãn, không để cô né tránh nụ hôn của hắn.
Noãn Noãn cảm nhật sự lạnh lẽo từ đôi môi anh ta đang tham lam chạm vào cô cắn mút không chút thương tiếc, đôi môi nhỏ xinh bị cắn mạnh đến mức chảy máu, nụ hôn lúc này không còn dịu dàng như trước nữa, không còn sự trân trọng và cưng chiều. Làm cô đau đớn cảm nhận vị mặn và mùi máu tanh trong khoang miệng, khiến cô khó thở, không ngừng vùng vẫy.
Hàn Thiên Dạ càng lúc càng cuồng nhiệt, càng ham muốn bàn tay sờ soạn khắp người cô. Nhìn cô không thở được cả người mền nhũng bày ra dáng vẻ thước tha gợi cảm dưới thân mình, hắn lạnh giọng:
– “Cô cũng dành sự ngọt ngào này cho tên đó đúng không? “
– “Không, không có mà tôi.. xin anh đừng..”
– “Tôi không có hứng chạm vào cô… cô không xứng với tôi. Người phụ nữ dơ bẩn.” Hàn Thiên Dạ lạnh giọng đầy căm ghét.
– “Anh nói gì cơ?” gương mặt Noãn Noãn tối lại. Tại sao hắn lại sỉ nhục cô như vậy luôn muốn gán ghép cái danh lăn loàn cho cô dù giữa họ không có tình yêu không phải vợ chồng chỉ là tồn tại một tờ giấy hợp đồng, bản thân hắn với Thẩm Bích Lan giăng bẫy muốn hại chết cô ấy giờ còn muốn giày vò cô thế nào nữa đây.
Cô không hiểu vì sao anh ta luôn cho mình là đúng còn cô thì luôn sai, dù cô có bị tổn thương hay dày vò thì cô đều phải phục tùng ở bên anh ta sao?
– “Vì tôi đã làm hại Thẩm Bích Lan nên anh đến trả thù sao?”giọng nói yếu ớt run run.
– ” Đó không phải việc của cô. Đừng quên lúc nãy cô đã hứa gì, ngoan ngoãn làm tốt nhiệm vụ của mình đi. Phục tùng tôi, khiến tôi thõa mãn như một công cụ thật sự.”
Nói rồi Hàn Thiên Dạ bắt cô quỳ xuống sàn nhà lạnh lẽo, một mình đi vào phòng tắm rất lâu âm thanh nước xả ” ào ào” vang lên khắp phòng. Hàn Thiên Dạ bước ra với chiếc áo choàng tắm trên người nhìn cô. Trái tim sắt lạnh bước đến trước mặt cô, gương mặt ác quỷ đôi mắt đỏ rực nhìn vào cô.
Còn Noãn Noãn vì bị ép quỳ lâu quá và bị anh ta hành hạ cả ngày cơ thể đã không thể chịu nổi nữa, cô ấy đang ngủ gục xuống sàn. Đôi môi nhỏ yếu ớt nói mớ vài tiếng.
– “Tạ Minh em xin lỗi.. xin lỗi.. ”
Đôi mắt Hàn Thiên Dạ nheo lại khi nghe thấy âm thanh đó, sự giận dữ như núi lửa phun trào không thể kiềm chế được nữa. Hắn lay người cô dậy khiến cô giật mình hoảng hốt lùi về sau, trong mắt cô chỉ có sự sợ hãi dành cho người đàn ông trước mặt.
Mà chuyện tiếp theo cô phải đối mặt là sự trừng phạt của ác ma khi hắn không thể khống chế mình được nữa.
**************
Hàn Thiên Dạ mở chiếc áo choàng tắm trên người mình ra kéo mặt cô ngẩng lên nhìn vào vật to lớn của hắn ta đang c**ng c*ng gân guốc đến đáng sợ, ánh mắt tràn đầy dục, giọng nói lạnh như băng trầm khàn vang lên.
– “Làm đi.”
Noãn Noãn sợ hãi lùi về sau, mặt cô tối sầm lại đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy vật đó của đàn ông, cô vô cùng sợ hãi ánh mắt hốt hoảng né tránh không ngừng lắc đầu run rẩy.
– “LÀM ĐI” tiếng hét lớn của Hàn Thiên Dạ lại vang lên.
– “Tôi… không… tôi.. xin anh tha cho tôi.” Vừa nói ánh mắt vừa ngẫn lệ sợ hãi lùi về sau bức tường cả người cô lạnh dần toát mồ hôi run sợ, không còn chút sức lực nào.
Hàn Thiên Dạ dần mất kiên nhẫn nắm cổ cô kéo về phía mình, Noãn Noãn định quay lưng bỏ chạy liền bị anh ta nắm chặt tóc kéo mạnh về phía sau, cô ngã khụy xuống sàn, hắn vẫn không buông tay.
– “Á.. đau quá… huhu.. đau… anh buông tay ra đi..”
Không còn dáng vẻ bướng bỉnh thường ngày Noãn Noãn vô cùng hoảng loạn, sợ hãi cô ấy không biết phải làm sao để thoát khỏi tình cảnh này, càng không dám rời đi vì sợ anh ta sẽ giết chết người thân và bạn bè cô. Cô bây giờ chỉ biết khóc và chỉ có thể khóc,… nước mắt bất giác rơi xuống mà cô không thể kiểm soát được.
Hàn Thiên Dạ nắm lấy chặt lấy càm cô đè sát vào tường lớn giọng ra lệnh.
– “MỞ MIỆNG RA MAU LÊN. ĐỪNG ĐỂ TÔI DÙNG BẠO LỰC.”
Noãn Noãn liên tục lắc đầu nước mắt tuôn trào rơi xuống liều mạng phản kháng.
– ” Anh muốn làm gì.”
– “M*t nó..”
– “Không, tôi không muốn…” ánh mắt thất thần vì sợ cô điên cuồng vùng vẫy làm Hàn Thiên Dạ càng nổi giận hơn.
– “Đó là mệnh lệnh của tôi.” Càng nói bàn tay càng bóp chặt càm cô đến sưng đỏ làm cô đau đớn vô cùng, anh ta lại dùng sức mạnh hơn nữa siết thật chặt khiến cô không thể cắn chặt răng được nữa, đôi môi hơi khẽ mở. Hàn Thiên Dạ luồng lách ngón tay cái thô to vào miệng cô dùng sức mở hàm răng trắng như ngọc đang ngậm chặt của cô, ra sức nhét vật c*ng to lớn đáng sợ vào miệng nhỏ bé của Noãn Noãn một cách khó khăn.
Cô sợ hãi muốn nôn, càng lúc càng khó thở, kinh tởm vô cùng, ánh mắt ngẫn lệ tủi nhục ngước nhìn người trước mắt.
– ” Nếu cô dám nhả ra tôi sẽ giết chết tên đó. Cô chưa làm điều này cho tên đó sao? “
Noãn Noãn hoảng loạn trước mắt cô bây giờ chỉ toàn màu đen, vẫn tiếp tục cùng vẫy không khuất phục. Hàn Thiên Dạ giữ chặt đầu cô ấy liên tục di chuyển vật to lớn thô ráp đáng sợ như quái vật trong miệng cô.
Cơn ác mộng đen tối kinh hoàng mà cả đời này cô không muốn nhớ đến. Noãn Noãn đau rát cổ họng, xương hàm cô cũng mỏi nhừ, vừa chóng mặt loạn choạng muốn nôn trong miệng cô giờ đây toàn là vị mặn tanh đến đáng sợ. Hắn vẫn không ngừng đưa đẫy giữ chặt cơ thể cô… mắc kệ nỗi đau về thể xác lẫn tinh thần.
Trong mắt Hàn Thiên Dạ tràn đầy dục vọng và chỉ có dục vọng, hắn cho rằng chỉ khi tra tấn và hành hạ cô thế này mới khiến hắn nguôi ngoai cơn giận nhưng nhìn cô chán ghét hắn như vậy gương mặt lạnh lùng đó thoáng buồn trái tim hắn nhói lên quặn thắt như có ai đó dùng tay bóp thật chặt.
Cô ấy ghét hắn rồi hận hắn rồi như những gì hắn muốn. Sao hắn lại không thấy vui chút nào, một chút cũng không….
Sự sỉ nhục và chà đạp của Hàn Thiên Dạ khiến trái tim cô tan nát, Noãn Noãn từng chút có cảm giác thích hắn, từng đắm chìm trong sự ôn nhu đó, nụ hôn đầu cũng bị cướp đi, nhưng Hàn Thiên Dạ năm lần bảy lượt làm tổn thương cô, ép buộc cô, xem cô không khác gì món đồ chơi. Nước mắt Noãn Noãn không ngừng rơi, ngoài trơi mưa cũng đang rơi từng hạt, tiếng mưa đau như xé lòng.
Cuối cùng cô vẫn không thể thoát khỏi gọng kìm của anh ta. Cô ước rằng mình chết đi trong giây phút này. Nỗi sợ, buồn tủi, nhục nhã bao trùm khắp người, Noãn Noãn khó thở khóc nấc lên rồi ngất đi.