Hạ Noãn sợ hãy khi nghe tên trùm kêu đồng bọn dùng súng bắn mình, cô dùng toàn bộ sức mạnh để chạy, cô lê lết thân thể đau nhứt rã rời đôi bàn chân đẫm máu vì chạy trên nền đất đá, gương mặt bầm đỏ đôi tay đầy vết thương, mỗi bước chạy như muốn khiến cơ thể hết sức.
Cô chỉ biết cắm đầu chạy và không dám nhìn về phía sau bởi cô biết nếu không chạy thoát chuyện gì sẽ xảy ra. “Đùng,đoàng” Noãn Noãn giật mình sững sờ khi nghe tiếng súng nổ ra và tiếng người ngã rạp xuống đất.
Đó là Lili cô ấy bị trúng đạn” Cô ấy có sao không, không phải vì mình mà cô ấy mới bị bắn hay sao, cô ấy sẽ chết, cô ấy sắp chết rồi sao, mình phải làm gì đây, mình không thể bỏ mặc cô ấy phải làm sao đây…” dòng suy nghĩ như tâm tư rối bời hiện lên trong đầu Hạ Noãn.
Cô hoảng loạn và rất đỗi kinh hãi nhưng bản năng sinh tồn không cho phép cô ấy dừng lại và tiếng hét lớn phía sao làm cô ấy vừa khóc nức nở vừa chạy bạc mạng về phía trước với ước mong, hi vọng ai đó sẽ đến cứu lấy mình.
Lili:-” Noãn Noãn chạy đi, tôi không thể chạy nữa rồi cô phải cố gắng lên, chạy đi, chạy đi và nhất định phải thoát, thay phần của tôi nữa…”
Noãn Noãn cắm đầu chạy về phía trước mà không để ý xung quanh bắt đầu nhiều càng lúc càng tiếng súng bắn nhau loạn xạ, âm thanh “đùng đoàng ” vang lên liên tục, tiếng la hét của ai đó ” Cứu tôi với “,”Cứu tôi”, “Mày phải chết” “Tao sẽ giết mày”, tiếng người lao vào đánh nhau trong đêm tối.
Khung cảnh hoảng loạn vô cùng không biết là chuyện gì phía sau nhưng Hạ Noãn nghe hình như ai đó tấn công bọn buôn người và chúng đang đánh nhau, bắn nhau, tiếng súng lục còn có tiếng AKa47, tiếng vỏ đạn rơi.
Cô ấy chỉ biết chạy, chạy mãi, không biết bao lâu cô ấy không còn chút sức lực nào, cơn đói cồn cào và cơn đau bao tử ập đến, cô ấy sắp không thể trụ được nữa rồi, chợt cô ấy nhìn thấy hai chiếc xe tải giống xe bọn buôn người của tên Sue đậu ở xa xa trước mắt cô.
Cô hoảng hốt không biết phải làm thế nào nhưng không thể để bị bắt, cô nhìn sang bên trái mình phía xa xa là chiếc Mercedes màu đen cô không nghĩ ngợi nhiều lập tức lao đến cô cho rằng họ là người tấn công bọn buôn người chắc sẽ là người tốt và chạy hết sức đến gần cửa xe.
Vì không thấy ai xung quanh nên cô đã mở cửa và leo lên, định lái xe trốn thoát nhưng trong xe có hai người đàn ông chỉ là họ mặt đồ đen và che mặt nên cô không nhìn rõ.
Cô lùi lại, lập tức nói: “Xin lỗi “, “Xin hãy cứu tôi, các anh là người tốt đúng không, tôi bị bắt cóc xin hãy cứu tôi, tôi xin các anh, tôi sẽ làm mọi thứ để đền ơn, xin các hãy anh cứu tôi” “Làm ơn “
Ánh mắt sắt lạnh của hai người ngồi ở hàng ghế đầu khiến cô ấy im lặng, cô chầm chậm quan sát và thấy mỗi người đều có súng trường, súng ngắn, còn mang cả lựu đạn,… họ im lặng không thèm nhìn lấy làm Tư Noãn lo lắng không biết họ có giúp mình hay không hay sẽ giết chết.
Bỗng có tiếng nói khiến cô ấy giật mình phá tan sự im lặng đáng sợ và căng thẳng, một giọng nam trầm thấp,lạnh lẽo như băng:
– “Em nói có thật không, em là Hạ Tư Noãn và em sẽ làm mọi thứ cho tôi?”
– ” Chỉ cần nó không vượt quá giới hạn, xin anh hãy cứu tôi, tôi không muốn chết, càng không thể chết, xin anh.” Hạ Noãn nghẹn ngào và cương quyết hét to.
– “Được, thành giao, là em tự chuốc lấy đó!” “Đưa cô ấy lên ghế sau xe cạnh tôi”
– “Dạ thưa ngài Dạ”
Hạ Tư Noãn được đưa lên xe và cho ngồi ghế sau cô ấy mệt mỏi suýt ngất đi, thất thần lo lắng nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh, khuôn mặt lạnh ngắt, dôi mày rậm, mắt sắt xảo, sóng mũi cao và đôi môi mỏng đầy vẻ lãng tử, anh ta là.. cô ấy bất ngờ:
– “Là anh, người bị thương ở con hẻm vắng lần trước, Tôi cảm ơn anh đã đồng ý cứu tôi mà tại sao anh lại ở đây? anh là chủ của bọn họ?.. Tôi..”
Hàn Thiên Dạ:-” Em nhận ra tôi à, tiếc quá tôi không biết em, đừng quên những gì em vừa hứa, tôi là người làm ăn”.
Hạ Tư Noãn:-” Anh có thể cứu Lili không cô ấy là bạn tôi, cô ấy đã cứu tôi,xin anh đó và cả những người bị bắt nữa, có được không “
Nhìn thân thể lê lếch vết thương của cô đôi chân đẫm máu, vết sưng vết bầm khắp người và bẩn thỉu còn rưng rưng cầu xin cho người khác nữa, hắn chỉ nhếch mép cười ” Em phải biết thế nào là đủ, tôi không dư lòng từ bi “
Không biết qua bao lâu cô ấy vẫn mãi nhìn vào mắt hắn, thân thể to lớn của hắn bằng sự sợ hãi có lẽ Noãn Noãn biết kẻ máu lạnh nhất ở đây là hắn thôi hắn cứu cô chắc có mục đích.
Vừa nãy một vài cô gái bị bắt cóc khác cũng chạy thoát đến đây và cầu xin hắn nhưng hắn lại đưa ra vẻ mặt lạnh lùng rồi cho thuộc hạ thẳng tay bắt chết dù họ chỉ muốn được sống và không có tội tình gì hắn không có tình thương và sự đồng cảm với ai.
Nhưng cô ấy không còn tí sức lực nào nữa cả, đôi chân rả rời, đau âm ỉ khắp người, không thể bỏ trốn nữa và cô ấy đã thiếp đi vào giấc ngủ.
Một lúc sau Noãn Noãn ngủ say đã gục người vào lòng hắn, hắn nhìn vào gương mặt xinh đẹp, mái tóc dài đen tuyền,nước da trắng ngần, đôi môi đỏ mọng, khắp thân thể bẩn thỉu chi chít vết thương nhưng không chê bai.
Hắn bôi thuốc khử trùng vào chân Noãn Noãn cẩn thận băng bó,rồi khoác áo ngoài mình cho Tư Noãn đắp sự hứng thú trong lòng trỗi dậy, người có cùng nhóm máu với hắn lại tình cờ được hắn cứu, hắn suy nghĩ phải để cô thành vật sở hữu của hắn và tận dụng máu của cô để phục vụ bản thân hắn và hơn thế hắn muốn bảo bọc ôm lấy cô ấy, không nỡ nhìn cô ấy bị hành hạ ra thế này.
– ” Thưa ngài Hạ tiểu thư bẩn lắm ạ, nếu ngài cần hãy đổi chỗ với tôi nếu không thì quần áo ngài sẽ dơ mất”
Hàn Thiên Dạ: -” Không sao, rồi sẽ là của tôi thôi”
“Giao mọi chuyện cho Lâm Thành, chúng ta về đi”
– ” Vâng thưa ngài”….