Giản Nịnh bị anh bắt nạt, vốn dĩ cứ nghĩ anh sẽ học được cách tôn trọng cô sẽ không làm thế với cô nữa. Nhưng mà anh vẫn chứng nào tật nấy thật sự là chọc cho Giản Nịnh tức chết.
Anh thì giỏi lắm rồi, vừa mới nói muốn ly hôn anh đã đè cô ra liếm, bây giờ anh giống như phát điên không ngừng liếm mút cô.
Giản Nịnh không thể nào chịu nổi anh, cô muốn chen chân vào đá văng anh đi nhưng lại bị anh đè xuống. Anh không nói tiếng nào, miệng vẫn dính chặt lấy huyệt nhỏ của cô không ngừng mút mát.
Đầu lưỡi của anh còn len lỏi vào cửa huyệt nhỏ, bắt chước tốc độ ra vào của dương v*t mà cắm rút huyệt nhỏ lẳng lơ.
Giản Nịnh tuy rằng chống cự, ngoài miệng nói không cần nhưng bị anh liếm sướng, phản ứng của cơ thể không thể nào lừa được anh, cứ vậy cô để mặc cho anh tùy thích mà liếm láp.
Tô Ngang chơi đùa liếm mút cô hồi lâu, thấy cô không còn kháng cự nữa thì rời khỏi huyệt nhỏ, anh nhìn cô hỏi: “Còn muốn ly hôn không? Giản Nịnh, anh đồng ý để cho em tỉnh táo suy nghĩ lại chính là không muốn ly hôn, không phải là để em nói ly hôn với anh.”
Giản Nịnh bị anh chọc tức tới bật khóc, không hiểu tại sao anh lại hung dữ với cô như thế chỉ là vì không muốn ly hôn với cô.
Vừa nãy Giản Nịnh nói không muốn nhưng d*m thủy bắn đầy miệng anh, trong miệng anh toàn bộ đều là d*m thủy của cô, khóe miệng anh vẫn còn ẩm ướt.
Khuôn mặt của Giản Nịnh vẫn tràn ngập ấm ức nhìn anh. Càng nghĩ cô lại càng tức, nghĩ tới lúc nãy anh nói chuyện với Diệp Manh vui vẻ tới vậy mà bây giờ lại đối xử như thế này với mình, cô không nhịn được liền bật khóc, nước mắt tuôn rơi lã chã.
Cô vẫn tiếp tục khóc, Tô Ngang gần như bị cô tra tấn tới sắp phát điên, cô khóc rồi.
Thấy cô khóc anh cũng không biết phải làm sao mới phải, vừa mới liếm xong mà cô đã khóc thành thế này.
Tô Ngang tự nhận thấy từ trước tới nay anh vẫn luôn chiều theo ý Giản Nịnh, cô muốn gì anh cũng đáp ứng hết.
Tô Ngang bởi vì chuyện cô muốn ly hôn với mình chọc giận, anh cởi quần vứt lên giường đè cô nằm xuống rồi hỏi: “Em khóc cái gì? Tại sao lại muốn ly hôn với anh? Không ly hôn được nên khóc hả?”
Cô không phải vì chuyện đó mà khóc, cô khóc là vì lý do khác. Thấy Tô Ngang còn sấn tới chèn ép mình, cô lập tức đẩy anh ra, vừa nức nở vừa nói: “Em không khóc vì chuyện đó, em khóc là vì anh không tôn trọng em.”
Nghe cô nói vậy Tô Ngang càng giận hơn, bàn tay anh đè lên huyệt nhỏ của Giản Nịnh nói: “Không tôn trọng em? Em không sướng hả? Không sướng sao dưới này ướt quá vậy, d*m thủy chảy nhiều thế này phun ướt hết miệng anh rồi. Em nhìn xem, anh liếm cho em mà không sướng sao? Cả cái giường đều bị d*m thủy của em làm ướt hết rồi.”
Giản Nịnh nghe anh nói xấu hổ tới mức không muốn nhìn mặt anh, từng câu từng chữ đều tràn ngập sự tức giận. Cô muốn thoát ra nhưng lại bị Tô Ngang kéo trở lại ném về giường, Tô Ngang thấy cô như thế nên muốn dạy dỗ cô một chút.
Buổi sáng lúc đi huấn luyện lòng anh cứ nhấp nhỏm không yên, không có tâm trạng gì. Mọi người hỏi anh có chuyện gì anh liền kể chuyện mình với vợ cãi nhau, anh không biết phải dỗ dành cô thế nào cho nên trong lòng cứ rối bời.
Thế là mọi người liền bày cách cho anh, nói là phụ nữ kiếm chuyện đều là do được chiều chuộng thành hư, cứ làm một lần là ổn thôi. Làm một lần không được thì làm hai lần, nói gì thì nói, phụ nữ ở trên giường lỗ tai cũng mềm hơn (*), chỉ cần có năng lực khuất phục được cô ở trên giường thì chuyện gì cũng xong.
(*) Lỗ tai mềm: Ý chỉ những người không kiên định, dễ mềm lòng.
Lúc dó anh còn cảm thấy cách này không ổn, Giản Nịnh chính là vì chuyện này mới náo loạn với anh. Anh chỉ sợ làm vậy sẽ khiến cho Giản Nịnh giận thêm.
Nhưng hiện tại có lẽ là anh cũng đã hiểu được đạo lý đó, Giản Nịnh thật sự là thiếu đòn. Anh ấn hai chân của Giản Ninh xuống, tách ra, đem dương v*t đã cương cứng cắm vào trong động nhỏ của cô.
Giản Nịnh bị anh xuyên vào, dương v*t to lớn nhét vào huyệt nhỏ khiến cô khó chống đỡ được.
“Anh…Tô Ngang…Anh cắm vào làm gì, em nói chúng ta phải ly hôn, anh không được làm như vậy.”
Tô Ngang thấy cô vẫn còn ý định ly hôn thì càng nổi điên kéo hai chân cô lên, không ngừng xỏ xuyên: “Anh không ly hôn với em đâu. Giản Nịnh à, em đúng là thiếu đòn quá, miệng thì nói không cần nhưng em gái nhỏ cắn anh chặt thế này. Chắc là em muốn nhìn thấy dáng vẻ của em bị anh làm cho sướng tới cỡ nào đúng không?”
Giản Nịnh chẳng muốn trả lời anh, Tô Ngang đúng là cố tình đâm rất sâu vào trong, dương v*t cắm vào huyệt nhỏ đâm thọc khiến cô hét lên một tiếng chói tai.
Người anh em này của anh thật sự rất xấu xa, Tô Ngang thấy Giản Nịnh vẫn nhất quyết không muốn nhìn nên điều chỉnh tư thế của hai người một chút. Anh để Giản Nịnh dựa vào tủ đầu giường, đổi thành tư thế ngồi thẳng bị anh làm.
Giản Nịnh không muốn nhìn cũng thấy được rất rõ ràng, bên dưới bị anh làm đến nỗi thịt non kéo ra ngoài. Tô Ngang đâm rất mạnh, mạnh tới mức cả giường đều đong đưa.
Giản Nịnh vẫn còn khóc, cô vừa khóc vừa nhìn Tô Ngang, tức tới nỗi nói không nên lời.
Nhưng mà bị anh đâm quá thoải mái, bản thân cô cũng không thể phân biệt được mình là không vì giận hay là bị anh làm sướng tới khóc.
window.googletag = window.googletag {cmd: []}; googletag.cmd.push(function() { googletag.defineSlot(“/21758146787/enovel_banner_200x250”, [300, 250], “gpt-passback”).addService(googletag.pubads()); googletag.enableServices(); googletag.display(“gpt-passback”); });
Giản Nịnh không hay biết dáng vẻ này của cô trong mắt Tô Ngang lại là một sự quyến rũ chết người. Người phụ nữ ở trên giường rơi lệ chỉ càng khiến cho thú tính của đấng mày râu bộc phát.
Nhìn thấy cô khóc đến thê lương như vậy anh càng đâm càng mạnh.
Giản Nịnh vẫn khóc trong sự dày vò của anh, buông xuôi không phản kháng nữa. Anh đã làm đến mức này rồi cô còn biết chống cự kiểu gì.
Giản Nịnh không còn chống cự nữa nên anh đã có thể mặc sức chơi đùa.
Ban đầu quả thật Tô Ngang rất tức giận nhưng lại thấy Giản Nịnh không nói câu nào anh cũng không còn hứng thú gì nữa, vừa nãy anh thật sự rất giận.
Tô Ngang ôm mông Giản Nịnh kéo cô nằm xuống giường. Thấy Giản Nịnh không đoái hoài gì đến mình, anh bèn hôn lên môi cô rồi nói lời xin lỗi: “Vợ à, anh xin lỗi. Vừa rồi anh nhất thời nóng nảy chỉ vì anh không muốn ly hôn với em thôi. Chúng ta đừng ly hôn có được không?”
Giản Nịnh nghe anh xin lỗi lại càng khóc to hơn, cả người cô run bần bật.
“Vậy mà anh còn bắt nạt em.”
Tô Ngang: “Còn không phải tại em chọc tức anh sao? Nếu em không chọc anh giận thì anh có làm thế không hả? Bà xã, nghe anh nói, anh không muốn ly hôn, đừng nhắc tới chuyện này nữa. Em muốn anh sửa đổi cái gì anh sẽ sửa hết, em không muốn anh làm cái gì anh sẽ không làm cái đó. Em muốn anh thế nào anh sẽ thế ấy, chỉ cần đừng ly hôn là được.”
Giản Nịnh nhớ lại tình cảnh mình vừa trông thấy ban nãy thì bực bội nói: “Em không thèm tin cái loại đàn ông dối trá như anh đâu. Không phải vừa rồi anh mới nói chuyện rất vui vẻ với Diệp Manh hay sao? Em thấy anh đúng thật là muốn bắt cá hai tay đây mà, chắc là anh cũng có tình ý với cô ấy đúng không? Dù sao người ta cũng là góa phụ, yếu đuối đáng thương cần phải được anh che chở.”
Người anh em của Tô Ngang vẫn đang khuấy đảo trong cơ thể của cô, nghe cô nói xong anh liền bật cười, hóa ra tất cả chỉ là hiểu lầm.
Anh vừa tiếp tục chuyển động vừa nói: “Vậy em có biết anh với Diệp Manh nói chuyện gì ở dưới lầu không hửm?”
Giản Nịnh trả lời: “Hai người nói gì làm sao em biết được? Anh không cần nói em nghe, em không muốn nghe đâu.”
“Anh nói với cô ta sau này đừng tới tìm anh nữa. Anh đã có vợ rồi, là người đã có gia đình, để vợ anh nhìn thấy thì không hay để cô ta sau này đừng tới quấy rầy vợ của anh. Sau này anh không muốn phải ngủ ghế sofa nữa.”
Giản Nịnh: “…”
Giản Nịnh nghe anh nói vậy thì tức chết đi được, sao mà anh lại đem chuyện vợ chồng nhà mình kể với người ta kia chứ?
“Anh…Anh nói chuyện đó làm gì chứ?”
“Hết cách rồi, anh buộc phải nói cho rõ ràng thôi. Trước đây anh còn độc thân nên giúp đỡ không thành vấn đề, bây giờ anh có vợ rồi nhất định phải giữ khoảng cách với cô ta. Anh nói cô ta sau này cần giúp đỡ thì đi mà kiếm người khác.
Giản Nịnh: “…”