Ý của cô vốn dĩ không phải như anh vừa nói, thực chất cô muốn nhắc nhở anh bây giờ đã muộn lắm rồi, không cần phải lăn lộn thế này nữa. Rốt cuộc, anh lại không nghe ra được một chút ý tứ nào của cô cả.
Đã vậy lại càng lúc càng mãnh liệt hơn, hai người từ bên cánh cửa lăn ngược trở về giường ngủ.
Đong đưa với nhau một lúc, lại ra vào một hồi, Giản Nịnh nghe thấy tiếng động phát ra có gì đó không đúng lắm. Bởi vì giường ngủ này là giường gỗ, ván gỗ không phải là loại dày nặng chắc chắn, cho nên đung đưa một chút sẽ phát ra âm thanh kẽo cà kẽo kẹt.
Âm thanh cọc cà cọc cạch của ván giường phát ra không nhỏ chút nào.
Giản Nịnh bị anh xuyên xỏ, chịu đựng sức mạnh to lớn của anh, cô ngượng ngùng hỏi: “Tiếng động lớn quá, giường này không chắc chắn, hình như không được an toàn? Có khi nào sập giường không?”
Tô Ngang trả lời cô: “Không đâu, giường ngủ này là được phân phối giống như nhau. Anh chưa gặp qua tình huống đó nên chắc không có vấn đề đâu.”
Giản Nịnh nhận thức được thể lực của cô thật sự không ổn tí nào, cô không tài nào đuổi kịp được anh. Hai tháng này cô quả thật là lười chảy thây.
Kết cục là cô lại một lần nữa ngất lịm.
Cũng không biết là do bản thân cô mệt tới ngất xỉu hay là do quá buồn ngủ rồi mới ngủ luôn, nói tóm lại vẫn là cô bất tỉnh nhân sự.
Chờ cho tới khi cô tỉnh lại thì trời cũng đã sáng.
Ở khu tập thể có thể nghe thấy tiếng còi lệnh, không phải là cực kỳ yên tĩnh sáng sớm vừa nghe thấy có tiếng ồn bên ngoài là cô đã tỉnh giấc.
Giản Nịnh bắt đầu cảm thấy may mắn vì mối tình với quân nhân ở phương xa này, nếu không phải là vậy thì cuộc sống hằng ngày của cô sẽ ra sao đây? Ngày nào cũng bị “làm” tới ngất xỉu à?
Cô nói sẽ tự giác rèn luyện thân thể nhưng thực tế là cô chẳng vận động tí nào.
Ngày nào cũng như ngày nấy đều lười biếng như nhau, nhưng mà tới đây lại phải tiêu hao thể lực.
Cô xuống giường rửa mặt, định bụng sẽ đi hâm nóng một ít đồ ăn sáng. Hôm qua lúc đi siêu thị cô đã mua không ít đồ ăn nhanh, nghĩ tới ở đây muốn đi mua sắm có hơi bất tiện, muốn mua gì cũng phải đi tới siêu thị bên đó nên cô tích trữ sẵn đồ ăn cho cả tuần.
Lúc cô đang chuẩn bị nấu cơm thì nghe thấy có tiếng gõ cửa.
Cô bước ra mở cửa thì thấy người gõ cửa là chị dâu nhà bên cạnh.
Tối hôm qua trong bữa tiệc, lúc ăn lẩu chị ấy đã ngồi kế bên cô.
Chị ấy đưa cho cô một xửng bánh bao nóng hổi mới ra lò rồi nói: “Em dâu Giản à, hôm nay nhà chị có làm bánh bao. Chị không biết em có thích không nhưng chị cho em một phần để ăn sáng này.”
Giản Nịnh vội nói cảm ơn chị ấy, sau đó chị lại hỏi cô: “Em ở bên này đã quen chưa? Ở bên này thấy chán lắm đúng không? Lúc bọn chị mới tới đây cũng chán chết đi được, nhưng mà từ từ rồi quen thôi. Nếu em thấy buồn thì lên nhóm chat nói chuyện với các chị, hay là sang nhà chơi cũng được, các chị đều ở nhà cả. Mấy người đàn ông đó đi huấn luyện rồi, ở nhà một mình cũng thấy chán.”
Thật ra Giản Nịnh vốn dĩ đã nhàm chán rồi, cho nên đối với sự chán chường này cô thấy chẳng có vấn đề gì cả, nhưng cô vẫn cảm ơn ý tốt của chị ấy.
Chị dâu ấy lại nhìn cô một cái rồi hỏi: “Hai đứa em hôm qua mãnh liệt quá đấy, đúng là vợ chồng mới cưới có khác.”
Giản Nịnh nghe chị ấy nói vậy mặt mày đỏ bừng cả lên. Cô vốn còn nghĩ may mắn là không có ai nghe thấy nhưng mà cô vừa nghe chị dâu nói xong thì xấu hổ không thôi. Rõ ràng là người ta đã nghe thấy đó, hơn nữa lại còn nghe được rất rõ ràng.
“Sợ gì chứ, có gì mà phải ngại, các chị ở trong nhóm nói chuyện với nhau có khi còn bạo hơn nữa kìa. Chẳng qua là em mới kết hôn, thấy xấu hổ cũng là chuyện thường thôi. Thể lực của thượng úy Lục cũng không tồi, đêm hôm ầm ĩ như vậy mà sáng ra vẫn dậy sớm được. Chỉ là tội nghiệp cho tấm thân bé nhỏ này của em thôi.”
Giản Nịnh lại càng xấu hổ không biết trốn đi đâu.
Mấy lời tán gẫu này cũng bạo dạn quá rồi, nghe xong là ngượng chín cả người.
Chị dâu tặng bánh bao cho cô xong thì quay về.
Giản Nịnh nghĩ thế nào cũng không ngờ tới lại bị người ta nghe thấy, xấu hổ chết cô rồi.
Cô trở vào nhà lấy bánh bao ra ăn, nhàm chán lướt xem tin tức trong nhóm, quả nhiên là những chuyện mọi người có thể tán gẫu với nhau vượt xa ngoài sức tưởng tượng của cô thật.
Trong lịch sử trò chuyện nhóm toàn bộ đều là nói tới chuyện yêu xa, vất vả lắm mới hẹn được thời gian đi xem mặt. Kết quả là mọi chuyện đều tốt đẹp, có người nói một tuần bảy ngày hết bảy ngày cửa phòng đều đóng chặt không đi đâu cả, chân cũng đứng không vững.
Còn có người khác nói vừa mới tới hai ngày đã muốn quay trở về, lý do là mệt sắp chết rồi.
Còn vấn đề tại sao lại mệt mọi người vừa nhìn là đã hiểu, cũng có người rất thẳng thắn vào nhóm gấp gáp hỏi gần đây có cửa hàng nào bán áo mưa không, áo mưa dùng hết mất rồi.
Lại có người chia sẻ liên kết nội y tình thú, Giản Nịnh chưa từng nhìn thấy đoạn chat nào giống đoạn chat này bao giờ thế nên xem xong nhất thời kinh ngạc không thốt nên lời.
Mệt mỏi là chuyện cô cực kỳ tán thành.
Sau đó Giản Nịnh lại đánh một giấc, thực sự cô mệt mỏi vô cùng, tối qua lăn lộn trễ đến thế cơ mà.
window.googletag = window.googletag {cmd: []}; googletag.cmd.push(function() { googletag.defineSlot(“/21758146787/enovel_banner_200x250”, [300, 250], “gpt-passback”).addService(googletag.pubads()); googletag.enableServices(); googletag.display(“gpt-passback”); });
Sáng sớm vừa thức dậy, ăn bánh bao xong liền ngủ một giấc tới trưa, lúc cô tỉnh lại thì đã đến giờ cơm trưa.
Cho đến lúc chuẩn bị nấu cơm tối thì Tô Ngang đã về nhà.
Tô Ngang trở về trên tay cầm theo hộp cơm, anh đưa hộp cơm cho cô rồi nói: “Cơm ở nhà ăn của đơn vị đó, anh sợ em mệt nên ăn xong mới về. Em không cần nấu nướng gì đâu, cứ ăn cơm này đi. Đồ ăn của bộ đội ăn khá ngon, nếu em thích, sau này anh sẽ lấy cơm về cho em.”
Giản Nịnh vốn cũng lười nấu nướng, thấy anh đem cơm về lập tức lấy ra ăn ngay.
Tô Ngang rửa tay trở ra, thấy cô đang ăn cơm thì hỏi: “Hôm nay em ở nhà có buồn không?”
Giản Nịnh lắc đầu: “Em không sao, chỉ là đi ra ngoài thì mệt nên em ngủ cả ngày hôm nay thôi, không buồn chút nào.”
Tô Ngang nói với cô: “Nếu em thấy buồn thì cứ xuống dưới lầu đi dạo. Khu tập thể này cũng khá rộng rãi, không thì cứ sang nhà khác chơi.”
Giản Nịnh chỉ thấy mệt tới nỗi không có chút hứng thú nào. Ra ngoài chơi, hừ, muốn cô ra ngoài đi dạo thì đêm đầu tiên anh đừng có làm cái chuyện tốt đẹp đó đi!
Giản Nịnh nghĩ vậy nhưng dến tối lại bị Tô Ngang ôm vào lòng.
Giản Nịnh chợt nhớ tới cái tin nhắn nói vừa tới hai ngày đã muốn trở về trong nhóm chat mà cô đọc được lúc chiều. Hiện giờ cô chính là đang trong trạng thái kích động như thế, vừa tới đây hai ngày là đã muốn bay trở về.
Vốn dĩ cô vừa mới tắm rửa xong đang nằm trên giường nghỉ ngơi, còn đang định đi ngủ thì đột ngột bị người ở bên cạnh ôm lên.
Trực tiếp tách hai chân của cô ra để cô ngồi lên trên người anh.
Giản Nịnh chỉ nhìn là đã biết ý đồ của anh.
“Chuyện là… hồi sáng chị dâu ở bên cạnh nói với em là nghe thấy chuyện của chúng ta làm đó.”
Tô Ngang thản nhiên nói: “Chúng ta cũng nghe bọn họ mà làm.”
Giản Nịnh: “…” Tại sao anh lại không hiểu được lời ám chỉ này của cô cơ chứ?
“Là em sợ phát ra tiếng động làm phiền người ta, sáng nay lúc chị ấy nói làm em xấu hổ chết đi được.”
Tô Ngang gật đầu ý là đã hiểu.
Giản Nịnh còn tưởng là anh đã muốn đi ngủ không cần làm nữa. Kết quả Tô Ngang lại lột quần lót của cô xuống, bàn tay hư hỏng tiếp tục càn lướt trên đóa hoa nhỏ của cô.
“Em ngồi trên đi, anh không động đậy là không phát ra tiếng động thôi mà, tự em xoay sở đi.”
Giản Nịnh: “…”
Giản Nịnh bị anh nắm chặt eo, hai chân bị kéo sang hai bên, bàn tay của anh thò vào trong đùa bỡn âm đế của cô.
Giản Nịnh bị anh sờ chẳng mấy chốc đã sũng nước, anh còn chưa cởi áo ngủ ra nên d*m thủy trào ra đều thấm hết lên quần áo của anh. Áo ngủ màu đen cho nên có bị ướt thì cũng khôngnhìn thấy gì, chỉ có thể ngửi được mùi hương gợi tình nồng đậm đang lan tỏa.