Hai giọng nói vừa rồi không phải từ Tiêu gia, cũng không phải là Vũ Thư Kiếm, vậy hai giọng nói xa lạ kia lại là ai nữa? Lại là ai muốn nhảy vào cuộc chiến tranh giành Lạc Vô Song này nữa vậy?
Đến lúc này thì ánh mắt của mọi người liền chú ý đến cánh cửa đang được mở ra kia, người đầu tiên đi vào chính là hiệu trưởng học viện Zina – Kình Phát, đi bên cạnh ông ấy chính là giáo sư Chung Tẫn Hoa, giáo sư Lý Nghiệp Thành, giáo sư Trình Kiêu Ức và cả giáo sư Phùng Dĩ Nguyên nữa. Một nhóm người quyền lực bậc nhất trường Đại học Thiên Sơn đã xuất hiện rồi.
Tuy nhiên, đi phía sau lại còn kinh khủng hơn nữa, với số lượng quân nhân tầm khoảng hơn hai mươi người, đi phía trước là Lão tướng Quân Mộ Phàm, Lão phu nhân Mạnh Giai Hỉ, Thiếu Tướng Quân Chí Hàn, Phu nhân thiếu tướng Tiêu Sương Ái, Thiếu uy Quân Chí Thành và cậu út Quân Chí Diệp.
Một nhà sáu người của Quân gia đều xuất hiện rồi, khi này còn chưa đợi mọi người ngạc nhiên xong thì Lạc Vô Song đã rời khỏi cánh tay của Tiêu Uẩn, thay vào đó cô liền đi đến chỗ của Lão phu nhân, nhẹ nhàng mỉm cười nói:
– Sư mẫu, người khỏe hơn chưa? Sao hôm nay người lại ở đây vậy?
– Còn không phải tại cô sao? Bình thường cũng không thấy tới thăm bà già này, sao nào? Chê bà già đây lẩm cẩm rồi phải không? Hay là có được nơi nào đó tốt hơn Quân gia rồi?
Lạc Vô Song liền lắc đầu, sau đó còn như một con cún con mà ôm lấy tay của Mạnh Giai Hỉ, cái biểu hiện đó của Lạc Vô Song thật sự khiến cho Lạc gia mở mang tầm mắt, bọn họ còn chưa từng nhìn thấy dáng vẻ đó của cô nữa mà, ấy vậy mà cô lại thoải mái thể hiện tính cách trẻ con với một người xa lạ không cùng huyết thống sao?
Còn Quân Mộ Phàm thì chỉ liếc cô một cái, sau đó lại nhìn sang phía của Kình Phát, nói:
– Cho dù Vô Song không mang họ Lạc thì cũng sẽ mang họ Quân, đừng có tranh với lão đây.
– Ê bạn già, nói vậy là không được, dù sao thì Tiểu Vô Song cũng gọi ta là “đại sư phụ”, nói sao thì con bé phải mang họ Kình chứ không phải họ Quân. Xếp hàng đi.
Kình Phát vừa dứt lời thì Quân Mộ Phàm đã bày ra vẻ mặt không đúng rồi, tuy nhiên có vẻ như Vũ Thư Kiếm còn sợ mọi chuyện chưa đủ loạn, ông ấy liền đứng ra, nói:
– Hai người đừng có tranh với tôi chứ, dù sao Song Song cũng gọi tôi là cha nuôi đó. Dù rằng có đổi họ thì cũng phải họ Vũ nghe chưa!
Trong khi những người kia còn chưa kịp hoàn hồn với lượng khách thân phận trâm anh thế phiệt này thì Lạc Vô Song đã kéo mọi người đến chỗ mình hết, chứ để ba ông lớn này đứng ở trung tâm chính điện thêm một lúc nữa thì chắc ngày mai báo lên sẽ bài kiểu.
“Ba ông lớn của Đế Đô tranh giành thủ khoa vì lợi ích mà cô ấy mang lại?”
“Tiểu thư bị bỏ rơi của Lạc gia lại là tâm can bảo bối của các ông lớn ở Đế Đô, chẳng lẽ bên trong đó có uẩn khúc gì sao?”
Hay đại loại là sẽ nói cô lợi dụng danh tiếng của họ mà làm giàu, đến lúc đó chắc cô sẽ tức chết mất.
Lúc này mọi chuyện cũng đã được dàn xếp êm xuôi, bây giờ Lạc Như Song có thể tận hưởng được cảm giác bị người khác khinh thường rồi nhỉ? Cũng không biết là do cô ác hay cô thật sự ác tâm nữa, nhưng cô thấy nó rất hả hê… Đúng rồi, cô cực kỳ hả hê luôn mới đúng.
Đương nhiên Lạc Thiết Vinh biết bây giờ mọi chuyện đã quá muộn rồi, ông ta cũng không dám móc nối quan hệ gì với Lạc Vô Song nữa, chứ nhìn mà xem đi, ở hội trường này bây giờ đang bị bao vây bởi các quân nhân, nếu mà ông ta sơ sẩy làm gì sai thì chắc sẽ bị tóm đi ngay. Vì thế nên Lạc Thiết Vinh rất thông minh là chuyển lái sang chuyện khác.
Khi này Lạc Như Song đã cắt xong bánh kem và đang chờ cha mình tuyên bố chuyện chung thân đại sự. Hiển nhiên Lạc Thiết Vinh cũng không muốn cướp vị trí hào quang nhân vật chính nên đã nhường lại cho Lạc Như Song, cô ta lúc này đang rất vui vẻ, còn nhìn về phía Trình Đinh nói:
– Chuyện hôm nay tôi muốn thông báo chính là chuyện của tôi và…
– Khoan đã!
Còn chưa đợi Lạc Như Song nói gì thì Trình Đinh đã nhanh miệng lên tiếng trước, lúc đó cô ta còn tưởng Trình Đinh đang bảo vệ mình, sợ rằng cô ta sẽ bị dư luận đàm tiếu nên muốn thay cô ta thông báo. Với sự khôn lõi của Lạc Như Song thì cô ta đâu biết bản thân sớm đã bị chơi một vố đầy đau đớn rồi.
Khi Trình Đinh cầm được micro trên tay thì anh ta liền cười vui vẻ, nói:
– Nhân cơ hội có mặt đông đủ nhiều người có mặt mũi ở Đế Đô đây, có người cũng đã hợp tác với Trình thị, có người thì tương lai sẽ hợp tác với Trình thị. Bản thân tôi muốn công bố một tin vui.
Dừng một chút, Trình Đinh lại cười nói:
– Sắp tới đây tôi sẽ tổ chức lễ đính hôn.
Đương nhiên lúc này Lạc Như Song đang rất náo nức chờ đợi, cô ta còn chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ để bước lên sánh vai với anh nữa kìa. Đến cả những người bạn cũng liên tục chúc mừng cô ta, nhưng mà…
Ngay sau đó Trình Đinh lại nhìn về phía khác, còn mỉm cười cưng chiều nói:
– Chào mừng, cô dâu của tôi… Lý Tinh Thần!
#Yu~