Cô Vợ Toàn Năng Trong Đầu Chỉ Có Ly Hôn!

Chương 66: Giáo sư Chung Tẫn Hoa (1)


Đến lúc này thì Lạc Vô Song còn tưởng chỉ có cô và Tiêu Uẩn đến núi Linh Sơn thôi, ai mà có ngờ không biết Vũ Hàn nghe tin ở đâu lại báo cho mọi người biết hết.

Cả Tiêu Tú Trân, Vũ Hàn, Hàng Thái Phi, Trịnh Hiếu Nghĩa và Lý Tinh Thần đều nói họ cũng muốn đi. Không chỉ vậy mà lần này còn có sự hiện diện của Trình Đinh nữa chứ, vốn dĩ là hai người bây giờ lại biến thành tám người, Lạc Vô Song thấy có chút hối hận rồi đó. Nhưng dù sao có ngăn cũng không ngăn được, đành chấp nhận để họ cũng đi theo.

Hôm nay thì như thường lệ Lạc Vô Song cũng đi đến trường vào khung giờ đó, nhưng hôm nay cô lại bắt gặp Lạc Như Song và Kim Ánh Mi đang đứng trước mặt của Hàng Thái Phi, khỏi cần nói cũng biết hai người đó đang muốn lôi kéo anh họ rồi, nhưng cô không muốn dính dáng gì đến nhóm người đó nên đã đánh lẻ để đi vào lớp.

Nhưng người anh họ yêu quý của cô làm gì mà cho cô chạy thoát như thế, vừa thấy Lạc Vô Song liền túm lấy áo kéo cô lại, còn hiên ngang khoác vai của cô, nói:

– Ngại quá Như Song, hôm nay anh có hẹn với Tiểu Vô Song rồi. Lần sau anh đi ăn với em nha.

– Vậy sao ạ? Hay là anh họ cho em đi với được không? Cũng lâu rồi em chưa gặp Vô Song đó.

– Bọn anh học khoa sinh vật, có rất nhiều chuyện để nói với nhau, nếu em không ngại thì cứ đến, nhưng anh chỉ sợ em nghe không hiểu thôi.

Người ta đã nói đến mức đó thì chứng tỏ Hàng Thái Phi không muốn đi cùng cô ta, cho dù ai cũng biết Hàng Thái Phi không có hứng thú với thứ gia sản của Lạc gia, nhưng dù sao anh ấy cũng là người duy nhất được đến học viện Zina, thử hỏi còn cái danh dự nào lớn hơn cái danh dự này chứ, vì thế nên Lạc Thiết Vinh cũng muốn lôi kéo anh ấy về phe mình.

– Vậy… Em không phiền hai người nữa, đợi khi đến ngày họp gia đình thì em sẽ mời anh nhé.

– Ừ.

Nói xong thì Hàng Thái Phi xũng kéo Lạc Vô Song rời đi, vẻ mặt của anh ấy cực kỳ không vui, cho dù Lạc gia là nhà ngoại của Hàng Thái Phi nhưng anh ấy đâu có hứng thú gì với mấy cái tranh đấu chứ, sao hết người này đến người kia đến tìm vậy không biết nữa.

– Song Song à, anh thật sự sắp phát điên rồi. Lúc sáng thì chú út gọi điện, khi đang ăn sáng thì Kim Tuân gọi đến, vừa rồi thì ông anh Hàng Hiểu lại gọi anh về sớm. Còn em thì rảnh rỗi nhỉ?

Lạc Vô Song nhún nhún vai, biết sao được đây, kể từ khi cô kết hôn thì số điện thoại của cô cũng đã đổi rồi, có lẽ ngoại trừ Tiêu gia và một số người thân thiết khác thì chẳng ai có đâu, hơn nữa bây giờ cô là con dâu nhà họ Tiêu, ai dám làm phiền cô chứ.

Sau khi giúp Hàng Thái Phi giải vây thì cô cũng đi lên lớp, dù sao cô cũng đã nắm được không ít công thức về Thanh Hồn Tán rồi, đợi khi tìm sư phụ nữa là có thể hoàn thành. Hơn hết Tiêu Uẩn còn nói rằng cô không cần lên lớp cũng được, nhưng Lạc Vô Song ở nhà một mình quá chán, vì thế nên mới lên đây… Chơi!

Nhưng thứ khiến cô không ngờ chính là giáo viên đứng giảng bài hôm nay lại là Phùng Liễu Nghiên, còn Phùng Dĩ Nguyên thì chỉ ngồi một bên xem em gái phát huy tài năng. Tuy vậy có điều Lạc Vô Song lại thắc mắc, rốt cuộc cô đã lỡ gây thì chuốc oán gì với Phùng Liễu Nghiên vậy? Tại sao từ đầu buổi đến bây giờ cô ta vẫn luôn nhắm vào cô chứ?

Mà cho dù có muốn ghim ai thì cũng nên ghim thầm lặng một chút, ở đâu ra mà ghim người ta mà thẳng thừ như vậy chứ, đúng là kém cỏi. Đến mức này thì Phùng Dĩ Nguyên còn nhỏ giọng nói:

– Liễu Nghiên, em phải mời bạn khác nữa chứ, trong lớp đâu phải chỉ có Lạc Vô Song.

– Những bài em giảng đâu có khó, lẽ nào thủ khoa mà không làm được à?

Phùng Dĩ Nguyên thật sự hết cách để nói rồi, anh ta cũng có ý nhìn về phía của Lạc Vô Song nhưng cô không hề có phản ứng gì, những gì Phùng Liễu Nghiên giao thì cô đều làm chính xác, nhưng cách thức trả lời thì lại khác xa bài giảng của Phùng Liễu Nghiên. Đừng nói là một trợ lý nghiên cứu như Phùng Liễu Nghiên, ngay cả giáo sư Phùng Dĩ Nguyên cũng không chắc bản thân làm được hay không.

– Bạn học Lạc, tại sao em không dùng cách tôi giảng mà lại dùng cách này.

– Vì cách trợ lý Phùng giải quá dài dòng, làm sinh viên đã áp lực lắm rồi mà trợ lý Phùng còn viết ra nhiều đường chi tiết như thế… Ý là muốn đám sinh viên bọn tôi rớt hết đúng không?

– Ý em là gì hả? Tôi chỉ là giảng theo cách thức của Zina mà thôi.

– Zina là học viện danh giá, sẽ không có chuyện áp dụng khuôn mẫu vào bài làm, tất cả đều đề cao giá trị tự phát huy, ai làm được thì người đó chính là thiên tài của Zina. Lẽ nào đến châm ngôn này mà trợ lý Phùng cũng không biết?

Phùng Liễu Nghiên vốn còn định nói gì đó nhưng Phùng Dĩ Nguyên đã nhanh hơn một bước kéo tay của em gái lại, sau đó còn trực tiếp xin lỗi Lạc Vô Song. Tuy nhiên thì cô cũng chỉ Phùng Liễu Nghiên rồi cười một cái, nói:

– Trợ lý Phùng, cô nên nhớ rằng cô cũng chỉ là một trợ lý nghiên cứu của giáo sư Stella chứ cô chưa phải “giáo sư”.

– Em có tin là tôi sẽ đình chỉ việc học của em hay không? Dù em là thủ khoa nhưng đạo đức và dám ăn nói với giáo viên như vậy, em không xứng ở lại Thiên Sơn!

– Được đó, em cũng muốn xem nếu em báo cáo việc trợ lý Phùng đem châm ngôn của Zina làm bàn đạp thì liệu cô sẽ có thể ở lại học viện Zina hay không!

Gương mặt của Phùng Liễu Nghiên liền có chút tái nhợt, định bụng sẽ dạy dỗ cô thêm một chút nhưng ở bên ngoài lại có người khác đi vào, giọng nói trầm thấp nhưng rất oai hùng nói:

– Có chuyện gì ồn ào vậy? Tôi chỉ mới đi công tác mấy tháng thôi mà.

#Yu~

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.