Khi cô còn đang nghi ngờ thì bỗng có một bàn tay to lớn từ phía sau cướp mất khẩu súng trong tay cô, vứt qua một bên. Sau đó hai tay ôm chặt cô, đè mạnh xuống ghế sô pha.
“Hà, cuối cùng cũng lừa được cô vào nhà rồi. Cô dễ bị lừa quá. Tôi còn chưa thể hiện tuyệt chiêu thật sự thì cô đã mất hết kiên nhẫn rồi!”
Tần Hạo cười hi hi nhìn đối phương. Anh thấy Lăng Ngạo Tuyết vẫn chưa kịp phản ứng lại, bộ dạng ngây thơ vô số tội trông thật đáng yêu.
Anh đột nhiên nằm xuống hôn lên môi cô.
Lăng Ngạo Tuyết bỗng bừng tỉnh, đẩy mạnh anh ra, sau đó vùng vằng ngồi dậy, ôm chặt trước ngực, tức giận nhìn đối phương.
Sau khi hiểu rõ sự tình thì Lăng Ngạo Tuyết chỉ muốn thổ huyết.
Cái tên lừa bịp chết tiệt này.
Sớm biết anh ta không có chìa khóa thì cô đã để anh chết quách ở trong này rồi.
“Rốt cuộc anh muốn thế nào thì mới buông tha cho tôi? Tôi xin anh nói cho tôi biết được không?”, Lăng Ngạo Tuyết rõ ràng bị anh chọc tới phát điên. Cô không còn chịu nổi trò đùa này nữa và sắp khóc tới nơi.
Tần Hạo cười nói: “Tôi nói rồi, tôi muốn theo đuổi cô, làm bạn gái của tôi là được!”
“Rốt cuộc thì anh thích tôi ở điểm nào, tôi thay đổi không được sao?”, Lăng Ngạo Tuyết khóc thật rồi. Làm bạn gái của tên khốn này ư, đùa chắc? Định để anh ta ức hiếp cả đời sao?
Tần Hạo lại nói: “Tôi thích cô của hiện tại. Tốt hơn cô của trước đây nhiều!”
Lăng Ngạo Tuyết sững sờ.
Rất nhiều người nói với cô rằng trước đây cô có quen tên Tần Hạo này. Hơn nữa mối quan hệ còn khá tốt. Còn việc tốt tới mức độ nào thì họ không nói, nhưng ít nhất cũng là bạn.
Nhưng cô lại không nhớ gì. Lúc này nghe Tần Hạo nhắc lại, cô vô thức muốn biết trước đây bản thân mình như thế nào, và có mối quan hệ gì với anh.
“Tôi trước đây làm sao?”
Lăng Ngạo Tuyết quyết định đổi cách tiếp cận. Có khi như vậy có thể khiến cái tên đáng ghét này biến mất khỏi tầm mắt của mình.
Tần Hạo suy nghĩ: “Cô muốn biết sao?”
Lăng Ngạo Tuyết gật đầu: “Đương nhiên rồi. Ai cũng muốn biết về mình của quá khứ. Tôi rất tò mò về việc sao lại quen loại người như anh!”
Tần Hạo nghiêm túc nhìn cô một lúc lâu. Anh cũng đang do dự, không biết có nên nói cho cô biết về cô của quá khứ không? Nhỡ đâu sốc quá, lại ngất rồi mất trí nhớ, tới lúc đó đến cả bản thân là ai còn không nhớ nổi thì phải làm sao?
Anh còn đang do dự thì Lăng Ngạo Tuyết đột nhiên lên tiếng: “Có phải anh yêu tôi của quá khứ nên bây giờ mới bám tôi như vậy không?”
“Hình như, có thể, có khả năng vừa hay ngược lại. Đó là do trước đây cô từng yêu tôi. Vì vậy, sau khi bị thương và mất trí nhớ, cô đã quên có chọn lọc những chuyện liên quan tới tôi!”
Tần Hạo nghiêm túc nói. Giọng điệu có phần thương cảm.
Lăng Ngạo Tuyết gật đầu cân nhắc: “Không ngờ trước đây mắt tôi lại kém như vậy. Hầy!”
“Đúng vậy, kém lắm!”, Tần Hạo không hề phản bác mà gật đầu với vẻ đồng tình.
Điều đó khiến Lăng Ngạo Tuyết vô cùng bất ngờ. Không phải tên này rất thối tha sao? Sao lại quay ngoắt 180 độ vậy? Lẽ nào anh ta cũng thích mình của quá khứ. Hay là trước đây mình có vấn đề?
Không phải cha nội này đã làm trò gì xấu xa đấy chứ?
Nghĩ vậy, Lăng Ngạo Tuyết bỗng vênh mặt, tức giận nói: “Nói, trước đây anh đã làm chuyện gì có lỗi với tôi rồi?”
Tần Hạo sững sờ rồi bỗng cảm thấy Lăng Ngạo Tuyết trước mặt đã hồi phục, trở thành Lăng Ngạo Tuyết của trước đây rồi. Đó cũng chỉ là cảm giác nhất thời. Nhưng cảm giác đó tới nhanh thì biến mất cũng nhanh, bởi vì ngay sau đó Lăng Ngạo Tuyết lại để lộ ra vẻ ngây ngô của mình. .
Truyện đề cử: Lưới Tình: Đại Boss Siêu Cuồng Bạo, Nhẹ Chút Thôi
“Có phải anh đã nợ tôi mười triệu tệ không? Nhân lúc tôi còn chưa nhớ ra thì anh đừng hòng qua mặt tôi?”, Lăng Ngạo Tuyết nói như thật.
Tần Hạo cười nói: “Cô tưởng với bộ dạng ngốc nghếch này của cô thì có thể cho tôi nợ mười triệu tệ sao? Trước đây cô ngầu vậy cơ à, sao tôi không biết nhỉ?”
“Anh…”, Lăng Ngạo Tuyết tức giận nghiến răng nhưng ngay lập tức cô nghĩ không được để cha nội này nói quá nhiều, vì càng nói cô càng giận. Thế là cô quay đầu bỏ đi xem tivi, mặc kệ sự tồn tại của đối phương.
Tần Hạo cảm thấy buồn cười. Khi còn ở bên cạnh Diệp Thanh Trúc, anh cũng bất lực như vậy, và cũng định dùng cách này để bảo vệ bản thân trước khả năng sát thương của Diệp Thanh Trúc. Nhưng thực tế đã chứng minh, cách này chẳng có nghĩa lý gì.
Bởi vì đối phương sẽ lại đánh bại bạn thông qua một cách vô lý hơn, khiến bạn không còn bình tĩnh được nữa.
Tần Hạo cũng làm như vậy.
“Hầy, một ngày làm vợ chồng ơn nghĩa cả trăm năm. Dù sao chúng ta đã cùng nhau trải qua phong ba bão táp, cô đã trao thân cho tôi, tôi phải chịu trách nhiệm với cô. Dù bây giờ cô không nhớ ra nhưng ở trong tim tôi cô vẫn luôn là Lăng Ngạo Tuyết mà tôi yêu thương!”
Tần Hạo nói một câu với vẻ thâm tình. Anh nhìn đắm đuối vào khuôn mặt cô.
Quả nhiên, màn biểu diễn đáng ngạc nhiên này khiến Lăng Ngạo Tuyết tê cả da đầu.
“Đã trao thân cho anh ta? Đùa…Đùa gì chứ. Sao cô lại không có chút cảm giác nào vậy? Có chuyện như vậy sao?”, Lăng Ngạo Tuyết chỉ muốn vào ngay trong phòng để kiểm tra xem cái màng đó của mình có còn hay không.
Đáng tiếc cô cũng không phải người quá am hiểu về chuyện đó. Hơn nữa, cô cũng cảm thấy đối phương nói rất có lý. Nếu như không phải cô đã trao thân cho anh thì sao khi bị thương lại mất trí nhớ có lựa chọn là quên anh?
Nghĩ vậy khiến sắc mặt Lăng Ngạo Tuyết vô cùng khó coi.
Không ngờ cô lại xảy ra mối quan hệ đó với anh thật! Đối với một người coi trọng truyền thống như cô thì đây đúng là một cú sốc lớn.
Thảo nào cha nội này cứ bám lấy cô. Hóa ra, cô và anh đã từng tiếp xúc da thịt.
Nói vậy thì xem ra cha nội này cũng là một kẻ nặng tình. Bây giờ cô chẳng nhớ ra nổi con người này, vậy thì anh có thể đá cô ngay và đi tìm người phụ nữ khác.
Với địa vị và giá trị như hiện tại, anh ta muốn loại phụ nữ xinh đẹp như thế nào mà chẳng có chứ?
Lăng Ngạo Tuyết thầm nghĩ với vẻ chua xót. Cô không còn giận cha nội suốt ngày chọc tức mình này nữa, thậm chí còn cảm thấy hơi cảm động. Không từ bỏ bạn gái mình như vậy thì dù cô có não tàn cũng cảm thấy cảm động, tấm chân tình cũng sáng rõ như trăng rọi.
Tần Hạo sắp cười sặc đến nơi nhưng vẫn tỏ vẻ nghiêm túc: “Yên tâm đi Ngạo Tuyết, tôi sẽ không ép cô. Tôi muốn cô thật tâm đồng ý quay trở lại bên cạnh tôi. Tới khi đó, tôi sẽ lại yêu thương cô hết mức!”
Lăng Ngạo Tuyết nổi da gà toàn thân. Thế nhưng, cô cũng không biết phải nói gì. Chỉ cảm thấy cô không thể nào xảy ra thêm quan hệ một lần nữa với tên khốn này.
Tần Hạo nói xong thì quyết định để cô có khoảng thời gian để suy nghĩ. Thế là anh đứng dậy, nói: “Tôi đi trước đây. Ngày khác lại tới thăm cô. Nếu cô muốn ra ngoài thì có thể gọi tôi. Tôi chẳng có gì ngoài thời gian!”
Lăng Ngạo Tuyết không hề lên tiếng và cũng không biết cô đang nghĩ gì.
Tần Hạo quay trở về công ty. Tâm trạng vô cùng thoải mái. Vừa vào văn phòng, thấy cô thư ký đang giảng bài cho Lâm Vũ Nghi thì anh bèn cười hỏi: “Thế nào? Khi nào thì có thể chính thức tiếp quản?”
– ——————-