*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhưng một phút sau, tất cả mọi người đều sợ đến
mức choáng váng.
Họ cứ tưởng cậu Long Tứ – người quản lý sau màn
của Thanh Bang sẽ nồi trận lôi đình khi bị đạp một
phát trước mặt mọi người, sau đó tức giận chém
người ngay tại trận.
Trên thực tế, rất nhiều người đã đoán sẽ có máu
đồ ð đây.
Nhưng không ngờ Long Tứ lại có vẻ ấm ức. Cậu ấy
nhìn Tần Hạo bằng ánh mắt của một oán phụ, muốn
đến gần nhưng lại không dám. Nào giống đại ca nắm
quyền sinh sát của Thanh Bang nữa đây?
Nét mặt này của Long Tứ còn đáng sợ hơn cả
dáng vẻ đằng đằng sát khí.
Rốt cuộc Tần Hạo có lai lịch gì?
Rốt cuộc cậu Long Tứ có quan hệ gì với anh?
Lúc này, số rất ít người được xem trận đấu quyền
anh ngầm tối đó đều nhớ đến quan hệ giữa Tần Hạo
và Long Tứ, sắc mặt cũng lặng lẽ thay đồi.
Bốn cậu ấm Trung Hải kinh ngạc đến mức trợn
mắt há hốc mồm.
Diệp Bằng Phi hơi ngơ ngác rồi tức giận quát:
“Các anh còn ngần ra làm gì? Sao không ném anh ta
ra ngoài cho tôi!”
Tiếng quát này khiến hai bảo vệ sợ đến mức run
rầy. Họ quay đầu nhìn Diệp Bằng Phi bằng ánh mắt
trông mong, rất khó xử.
Đương nhiên họ không thể trêu vào cậu cả nhà họ
Diệp tiếng tăm lừng lẫy, nhưng cũng chẳng dám gây
chuyện với thanh niên dám đá đại ca Thanh Bang như
bóng. Họ không biết phải làm sao bây giờ!
“Xin hỏi anh có thể… ra ngoài… một chút… với
chúng tôi không?”
Hai bảo vệ lắp bắp nói, đáng thương nhìn Tần
Hạo, suýt chút nữa quỳ xuống xin luôn. Thế này đâu
giống định ném người ra ngoài chứ, rõ là đang nhờ vả
người ta một cách tội nghiệp mà.
“Không được!” Tần Hạo vô cùng bình tĩnh, hờ
hững đáp.
– ——————-