*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khu biệt thự Tử Phong của Trung Hải là một khu
nhà ở dành riêng cho người giàu ở sát biển. Những
người sống ð đây không giàu thì cũng sang!
Những người bình thường ở Trung Hải chỉ biết nhà
họ Lý giàu có của giới kinh doanh sống ở đây, Lý Vạn
Niên từng là cậu quý tử nồi tiếng lẫy lừng của gia tộc
giàu sang này. Tuy nhiên, rất ít người biết ð đây còn
có cả nhà họ Triệu.
Bỡi vì nhà họ Triệu rất khiêm tồn, khiêm tốn đến
nỗi người đời quên mất sự có mặt của họ.
Lúc này, tại biệt thự nhà họ Triệu!
“Bộp!”
Một người đàn ông trung niên giận dữ đập tay
xuống bàn trà, chỉ vào tờ báo trên bàn, gầm lên: “Nói
xem, việc này là sao?”
Người đàn ông đó chính là trụ cột của nhà họ
Triệu – Triệu Chí Ngôn, còn người trẻ tuổi vừa bị
mắng chính là Triệu Thiên Thành.
Cũng chính là nhân vật chính trên đầu trang báo
hôm nay.
“Một người đàn ông cời truồng chạy khắp ba con
phố rốt cuộc là vì sao?”
Bên trên còn có thêm một bức ảnh to lù lù được
che mỡ nhưng vẫn rõ mồn một góc nghiêng của Triệu
Thiên Thành, hơn nữa ở dưới còn có dòng chú thích
vô cùng rõ ràng.
Đây chính là Triệu Thiên Thành của nhà họ Triệu!
Sắc mặt Triệu Thiên Thành xám xịt lại như đưa
đám, không nói được câu gì.
Triệu Chí Ngôn thấy dáng vẻ như đưa đám này thì
tức đến nỗi lao tới cho Triệu Thiên Thành một bạt tai.
“Bốp!”
Một tiếng động vang lên, cú tát khiến cổ Triệu
Thiên Thành như ngoẹo sang một bên, thiếu điều ngã
lăn ra đất.
Triệu Chí Ngôn hừ lạnh một tiếng, nói: “Tự đi mà
thu dọn đống lộn xộn mình gây ra đi, nếu mai tao còn
nhìn thấy bài báo nào như vậy nữa thì mày cút ra khỏi
nhà họ Triệu!”
Lần này, Triệu Thiên Thành biết bố mình thực sự
đã nổi giận.
Trước đây bất luận anh ta có ð bên ngoài gây ra
bao nhiêu chuyện thì Triệu Chí Ngôn cũng chẳng
thèm quan tâm. Ngay cả lần trước, anh ta đập nát
chiếc ô tô giá mấy triệu tệ trên phố thì Triệu Chí Ngôn
cũng chẳng thèm hỏi một câu.
Nhưng việc lần này ảnh hường đến danh tiếng
nhà họ Triệu, Triệu Chí Ngôn không thề nhắm mắt bò
qua được nữa.
“Con sẽ tự mình giải quyết!”
Triệu Thiên Thành không nói thêm câu thứ hai,
anh ta nắm lấy tờ báo, vò nát trong tay, sau đó nhìn
bố mình rồi đi ra ngoài.
“Vậy thì tốt!”, tiếng của Triệu Chí Ngôn vọng với
theo từ sau lưng.
Triệu Thiên Thành rời khỏi biệt thự, rút điện thoại
ra gọi rồi lái xe rời đi.
Nửa tiếng sau, Triệu Thiên Thành tới quán bar
Ngày Thứ Tám của Trung Hải. Sau khi vào trong, anh
ta đi thẳng tới một gian phòng, gõ cửa rồi đẩy cửa
– ——————-