Không nhắc tới Vương Tú Quân thì thôi, nhắc tới cô ấy khiến Tần Hạo càng điên tiết hơn. Anh cười lạnh lùng, sờ mũi nhìn Tam Pháo. Đôi mắt anh ánh lên vẻ khinh thường. Tần Hạo không muốn phí lời với cha nội này nên nói thẳng: “Tha cho anh, được thôi! Bắt đầu từ bây giờ, anh quản lý tốt cậu ta cho tôi. Học sinh ‘ba tốt’ là thế nào thì anh phải giáo dục đúng y chang như thế. Nếu không thì, tha cho anh à? Ha ha tôi có vô số cách khiến anh sống không bằng chết. Anh biết là tôi thực hiện dễ như trở bàn tay có đúng không?”
Tam Pháo lập tức nhìn Từ Thiên Kiêu nằm trên giường mà khóc dở mếu dở!
Dạy nó trở thành học sinh ‘ba tốt’ thì chi bằng mình trở thành học sinh ‘ba tốt’ còn dễ hơn.
Tam Pháo khổ sở hỏi; “Đại ca, Tiểu Thiên là thế nào với anh vậy?”
“Cậu ta là em trai tôi!”
Từ Mộng Kiều thấy vậy bèn vội xen vào.
Lúc này Tam Pháo mới để ý thấy Từ Mộng Kiều. Vừa thấy người đẹp ở cạnh ông tổ Tần Hạo là hắn ta lập tức hiểu ngay: “Hóa ra là vậy! Là em vợ của đại ca à!”
Tam Pháo nói vậy khiến Tần Hạo cạn lời, trừng mắt nhìn hắn ta với vẻ mất hết kiên nhẫn. Anh chau mày, thản nhiên nói: “Không liên quan gì tới anh. Bớt nói nhảm lại!”
Từ Mộng Kiều thì hơi ngượng ngùng. Cô vẫn không có cách nào đối diện với kiểu quan hệ này và cũng không dám thừa nhận.
Tam Pháo nghe thấy vậy thì tỏ ra bùi ngùi: “Chị à, hay em làm em của chị luôn nhé. Em trở thành con ngoan trò giỏi có được không? Chứ dạy cậu ta thành học sinh ba tốt thì thà giết chết em đi còn hơn!”
Từ Mộng Kiều giật mình, bỗng cảm thấy buồn cười. Xem ra cha nội này cũng không đáng sợ lắm!
Tần Hạo cũng không nhịn được mà bật cười. Nhưng anh nhanh chóng lấy lại vẻ nghiêm túc của mình: “Quản lý thế nào là việc của anh, không liên quan tới tôi. Nhưng ba tháng sau, nếu tôi không nhìn thấy được Từ Thiên Kiêu trong dáng vẻ của một học sinh ba tốt thì ha ha, anh chuẩn bị thu dọn mà cuốn gói đi!”
“Ối giời…”
Tam Pháo sắp khóc tới nơi. Hắn ta sợ hãi nói: “Đại ca, em tốt nghiệp có tiểu học thôi, hay là em thuê sinh viên đại học dạy cậu ta nhé?”
“Không cần đâu. Tôi cần anh chỉ cậu ta cách làm người. Thành tích học tập không quan trọng, vì dù sao bây giờ cha nội này cũng bỏ học rồi. Thế này đi. Anh đưa cậu ta tới trường học nghề. Tôi không cần biết là đi học về máy móc hay bếp núc, tùy cậu ta. Nhưng ba tháng sau tôi muốn nhìn thấy một Từ Thiên Kiêu hoàn toàn mới. Có làm được không?”
Tần Hạo nghiêm mặt như đưa ra thiết quân lệnh.
Tam Pháo lập tức trả lời: “Làm được ạ!”
“Tốt, rất tốt!”
Tần Hạo nghiêm túc gật đầu, sau đó quay người kéo Từ Mộng Kiều đi.
“Đi thôi, ở đây chẳng còn việc gì nữa. Tất cả đã được giải quyết rồi. Chị yên tâm, ba tháng sau, em trai chị sẽ biết sống như một đóa hoa, biết cách làm người!”
Nói xong, Tần Hạo nắm tay Từ Mộng Kiều đi ra ngoài.
Vừa bước ra khỏi phòng thì đã nghe thấy tiếng chửi rủa òm sòm của Từ Thiên Kiêu: “Mẹ kiếp, anh bị thần kinh đấy à? Còn muốn dạy tôi làm người sao? Tôi thấy anh mới phải học làm người như thế nào đấy!”
“Câm miệng!”
Tiếng của Tam Pháo gầm lên khiến Từ Thiên Kiêu hết hồn không dám nói gì nữa mà chỉ ngoan ngoãn nằm nghe giảng.
Tam Pháo cử người ra ngoài thăm dò. Sau khi chắc chắn Tần Hạo đã đi xa thì hắn ta mới tát cho Từ Thiên Kiêu một phát rồi gào lên: “Tên đại ngốc này. Lần này cậu hại chết tôi rồi. Cậu có biết ông đây đã bị cậu làm liên lụy rồi không!”
Từ Thiên Kiêu trơ mắt không hiểu gì. Sao lại thành ra thế này chứ?
“Anh Pháo, anh không định dạy em làm học sinh ba tốt thật đấy chứ? Đừng đùa nữa, em còn chưa tốt nghiệp cấp ba nữa là. Trước đây ở trường toàn lăn lộn sống qua ngày, anh mà bắt em làm học sinh ba tốt thì giết em luôn còn hơn!”
Từ Thiên Kiêu nghe thấy phải học thì trở mặt không nhận người quen. Giết cậu ta có khi còn bớt đau khổ hơn.
Nhưng đối diện với đại ca Tam Pháo, dù có giận thì cậu ta cũng không dám phát tiết ra ngoài, đành phải nghiến răng nuốt ngược vào trong. Khó chịu chết đi được.
“Ai cho phép cậu lớn tiếng với đại ca như vậy chứ?”
Tam Pháo bắt đầu giảng giải. Thấy giọng điệu oan ức kêu gào của Từ Thiên Kiêu thì hắn lao tới tát cho cha nội đó một phát nữa.
Từ Thiên Kiêu ấm ức khủng khiếp. Cậu ta ôm cái mặt sưng vù của mình, không dám bật lại nữa mà đành nuốt nỗi uất ức vào trong.
Tần Hạo và Từ Mộng Kiều đã rời khỏi bệnh viện. Anh lái xe đưa Từ Mộng Kiều về nhà.
“Tần Hạo, làm vậy có ổn không? Không xảy ra chuyện gì chứ?”, trong sâu thẳm đôi mắt của Từ Mộng Kiều là sự lo lắng. Cô cảm thấy không yên tâm với người em trai của mình.
Tần Hạo thở dài, bất lực nói: “Hết cách rồi! Em trai chị được chiều quá thành hư. Nếu không kê đơn thuốc mạnh thì đúng là hết thuốc chữa thật đấy!”
Anh quay qua nhìn vẻ mặt lo lắng của Từ Mộng Kiều thì không khỏi cảm thán: “Yên tâm đi. Tôi biết chừng mực mà! Lẽ nào chị không tin tưởng cả tôi sao?”
Từ Mộng Kiều giật mình khi nhìn thấy vẻ mặt chân thành của Tần Hạo. Cô bỗng cảm thấy có lẽ bản thân đã quá lo lắng. Thực ra Từ Thiên Kiêu do cô làm hư người, nếu không thì sao còn trẻ măng thế kia mà đã không chịu học hành, toàn đi theo đám du côn đầu đường xó chợ, cả ngày rảnh rang, làm loạn khắp nơi chứ.
“Tần Hạo, nếu Thiên Kiêu không phải là em trai chị thì cậu có quan tâm tới nó không?”
Từ Mộng Kiều đột nhiên hỏi.
Tần Hạo khẽ mỉm cười, trông vô cùng trong sáng. Anh lắc đầu: “Không!”
Từ Mộng Kiều biết ngay sẽ như vậy khiến Tần Hạo bật cười: “Đương nhiên nếu tâm trạng vui thì có khả năng sẽ để ý một chút, điều kiện tiên quyết là vẫn còn chữa được!”
Cuối cùng thì Từ Mộng Kiều cũng cảm thấy yên tâm được phần nào.
“Phải rồi, chị Từ, suýt nữa thì tôi quên không hỏi chị. Nhà chị ở đâu?”
Tần Hạo dừng xe, quay qua cười nhìn Từ Mộng Kiều.
Từ Mộng Kiều nói địa chỉ, khuôn mặt hiện lên vẻ căng thẳng. Cô thầm nhủ: “Tần Hạo hỏi như vậy, lẽ nào định đưa mình về nhà sao!”
Đương nhiên rồi.
Tần Hạo khởi động xe, cố ý lái thật chậm, đi về địa chỉ mà Từ Mộng Kiều đã nói.
Đoạn đường vốn chỉ mất nửa tiếng thì giờ phải mất một tiếng mới tới. Thực ra Từ Mộng Kiều không thấy vội vàng gì vì dù sao vẫn đang là ban ngày.
Bây giờ mới có mười một rưỡi. Họ còn có cả nửa buổi chiều có thể ở cạnh nhau.
Cuối cùng, chiếc xe dừng ở một khu chung cư bình thường dành cho dân văn phòng. Là loại chung cư được tu sửa lại, trả tiền là có thể vào ở ngay.
Từ Mộng Kiều mở cửa bước xuống xe. Cô nhìn Tần Hạo với vẻ nuối tiếc nên đi được hai bước bèn quay đầu lại, khẽ nói: “Có muốn vào nhà ngồi một lát không?”
“Được chứ!”
Tần Hạo vui vẻ trả lời.
Dường như anh đã đợi Từ Mộng Kiều mở miệng từ lâu. Cái kiểu cách rớt hết liêm sỉ này thật khiến Từ Mộng Kiều bất lực.
Cô vốn chỉ khách sáo hỏi mà không ngờ là anh lại muốn vào thật khiến Từ Mộng Kiều bỗng cảm thấy căng thẳng.
– ——————-