Trương Hàm Hương lập tức đứng dậy, lạnh lùng nói: “Vậy thì ông muốn đưa Phi Phi đi là tuyệt đối không thể!”
Lý Quốc Phú tức giận đáp: “Phi Phi là con ruột của tôi, đây là điều có thể chứng minh được. Tôi là bố Phi Phi, tôi mới chính là người giám hộ của thằng bé. Dù có phải ra toà kiện cáo, tôi cũng phải đưa con trai tôi về nhà!”
Với tài sản của nhà họ Lý và năng lực của Lý Quốc Phú, muốn thắng kiện không phải là chuyện khó. Có thể nói, Trương Hàm Hương hoàn toàn không có cơ hội giành phần thắng.
Nhưng vào lúc này, Trương Hàm Hương lại bật ra tiếng cười vô cùng lạnh lẽo khiến cho Lý Quốc Phú cũng phải run sợ.
“Phải. Không sai, ông có thể bắt Phi Phi theo ông về. Nhưng tôi đảm bảo, thằng bé tuyệt đối sẽ không nhận người bố như ông. Ha ha, có muốn cược với tôi không?”, Trương Hàm Hương lạnh lùng hỏi.
Những lời của cô khiến Lý Quốc Phú không thể phản bác.
Mọi ưu thế thắng kiện của ông ta đều chẳng là gì so với ơn nuôi nấng của Trương Hàm Hương suốt sáu năm qua. Trong mắt Phi Phi, Trương Hàm Hương mới là mẹ của thằng bé. Những kẻ khác đều là người xa lạ, chắc chắn thằng bé sẽ không tin tưởng.
Lý Quốc Phú chán nản nói: “Thôi vậy, họ Trương thì họ Trương. Thằng bé là con của Hương Hương, họ Trương cũng không sao cả! Nhưng cô không hiểu, nếu Phi Phi không đổi về họ của tôi, e rằng thằng bé sẽ không có quyền thừa kế gia sản của nhà họ Lý. Tôi không quan tâm đến họ của thằng bé, nhưng người khác thì có. Cô hiểu ý tôi chứ?”
Trương Hàm Hương ngẩn người.
Cô ấy hoàn toàn không nghĩ đến điều này. Nếu không cho Trương Bằng Phi đổi họ, đợi sau này thằng bé lớn lên và biết được bản thân đã mất quyết thừa kế tài sản khổng lồ ấy, liệu thằng bé có hận cô cả đời hay không?
Khẽ thở dài, Trương Hàm Hương cất lời: “Tôi hy vọng ông có thể để thằng bé từ từ tiếp nhận chuyện này. Dù sao Phi Phi cũng chỉ là một đứa trẻ!”
“Chắc chắn rồi, cô cứ yên tâm!”
Lý Quốc Phú nghiêm túc gật đầu.
Nói xong, Trương Hàm Hương bèn đứng dậy rời đi. Sự oán hận cực cùng mà cô dành cho Lý Quốc Phú không thể thay đổi chỉ sau đôi ba lần gặp mặt.
Lúc bước ra, Trương Hàm Hương nhìn Tần Hạo và nở nụ cười vô cùng miễn cưỡng. Cô ấy khẽ nói: “Cảm ơn anh!”
“Không có gì. Sau này gặp chuyện gì thì cứ đến tìm tôi. Lúc nào cũng được!”, Tần Hạo mỉm cười trả lời.
Trương Hàm Hương gật đầu. Đi được hai bước, cô ấy bỗng ngoảnh đầu lại: “Tôi có thể hỏi anh vì sao luôn quan tâm, tận tình giúp đỡ tôi như vậy không?”
Tần Hạo cười nói: “Tôi làm thế là vì còn có dụng ý khác!”
“Ha ha!”, khẽ bật cười, đây là lần đầu tiên Trương Hàm Hương cười tự nhiên như vậy. Cô ấy không nghĩ nhiều về ý tứ sâu xa trong câu nói của anh, chỉ vẫy tay chào tạm biệt.
Lúc này, chuyện của Tần Hạo xem như xong, cả người cảm thấy thật nhẹ nhõm.
Đợi đến khi Trương Hàm Hương đưa Trương Bằng Phi đi rồi, Lý Quốc Phú mới bước ra. Ông ta nhìn thấy Tần Hạo, bèn lập tức bước đến chỗ anh.
“Cảm ơn!”, Lý Quốc Phú nói câu này một lần nữa.
Tần Hạo xua tay, đáp: “Bây giờ cảm ơn tôi vẫn còn sớm quá. Tôi có một món quà đặc biệt muốn tặng cho ông, tin chắc rằng ông sẽ biết phải làm thế nào!”
Dứt lời, Tần Hạo ném một chiếc thẻ nhớ cho Lý Quốc Phú, sau đó xoay người đi mất.
Lý Quốc Phú nhìn món đồ trong tay với vẻ khó hiểu. Trong lòng ông ta đang rất tò mò, không biết đây là gì.
Tần Hạo không thích vạch trần chuyện giường chiếu của kẻ khác, nhưng anh tin có người sẽ rất hứng thú.
Lý Quốc Phú chỉ có hai người con gái, bây giờ thêm một đứa con trai. Chỉ có con trai mới được quyền thừa kế sản nghiệp nhà họ Lý. Thế nên, Lý Hoành Bác mới xem trọng con cả – Lý Quốc Hào nhất, bởi vì ông ta có con trai nối dõi.
Nhưng tình thế bây giờ đã khác. Lý Quốc Phú cũng có con trai, tuy không danh chính ngôn thuận nhưng ít nhất cũng đã có! Chỉ cần thế thôi cũng đủ khiến Lý Quốc Phú vui vẻ rồi.
Lý Quốc Phú vẫn cứ nghĩ đến chiếc thẻ nhớ nên quyết định không về nhà mà đến thằng văn phòng công ty. Ông ta khóa chặt cửa phòng rồi mới cắm thẻ nhớ vào máy.
Đến khi xem được nội dung đoạn clip bên trong thẻ, Lý Quốc Phú đã há hốc mồm kinh ngạc. Sao lại là loại clip này?
Nhưng ông ta lập tức nhận ra có gì đó không đúng, đặc biệt là người phụ nữ trong clip, cảm giác rất quen. Đây chẳng phải là chị dâu cả đoan trang độ lượng của nhà ông ta hay sao?
Lý Quốc Phú sững sờ, rất lâu sau đó mới sực nhớ đến câu nói của Tần Hạo.
“Giờ cảm ơn tôi vẫn còn sớm. Tôi có một món quà đặc biệt muốn tặng cho ông.”
Hóa ra là loại quà này!
Lý Quốc Phú lập tức không nhịn được cười, cười khùng khục không dừng lại được. Ông ta cười đến nỗi chảy nước mắt, tự lẩm bẩm: “Tự tạo nghiệp thì phải chịu! Đến ông trời cũng giúp mình rồi!”
…
Sau khi nhận được tư liệu từ Huyết Ảnh, Tần Hạo phân tích lần nữa về những người trong nhà họ Lý, đặc biệt là ba người đàn ông của đời thứ hai.
Con cả – Lý Quốc Hào kiêu căng tự phụ, có năng lực nhưng lại không đủ tỉ mỉ cẩn thận. Thế nên ông ta mới chẳng hề hay biết chuyện vợ mình lén lút ngoại tình.
Con thứ hai – Lý Quốc Phú là người khiêm tốn, ra tay tàn nhẫn, giỏi kinh doanh trên thương trường nhưng lại không nhận được sự giúp đỡ từ bố. Quyền lực trong tay không nhiều, có cảm giác chán nản vì chưa thực hiện được hoài bão.
Con thứ ba – Lý Quốc Cường đơn giản là kẻ phế vật chỉ biết ăn chơi đàng điếm, cùng một loại người với Lý Vạn Niên. Khác nhau ở chỗ, Lý Vạn Niên tiêu xài bằng tiền của bố, mà tiền của bố anh ta cũng là tiền của nhà họ Lý.
Còn Lý Quốc Cường thì lại tiêu xài bằng tiền của người khác, đặc biệt là dùng tiền của đàn bà.
Vị công tử này làm gì cũng không xong, nhưng chơi gái thì rất giỏi.
Lúc này Tần Hạo cũng lười nghĩ ngợi thêm. Dù sao họ cũng không can hệ gì nhiều đến anh, cứ để họ cắn xé nhau là được.
Anh tin Lý Quốc Phú sẽ có cách của ông ta.
Anh em ruột thịt có là gì đâu? Có đôi khi, chính vì là anh em ruột mới lại càng chết người!
Bây giờ Tần Hạo đang cảm thấy rất thoải mái. Anh gọi cho Đường Kiều, hỏi han: “Kiều Kiều, chúng ta đi xem phim nhé, tôi chờ em ở cổng trường!”
“Không được rồi, ngày mai em thi nên tối nay phải ôn bài. Hôm khác anh nhé? Hay là anh đi xem một mình vậy!”
Đường Kiều đáp với giọng bất lực. Cô ấy rất muốn đi cùng Tần Hạo nhưng không còn cách nào khác.
Tần Hạo cũng hết cách, đành chịu.
Sau khi nói vài câu ngọt ngào, dỗ dành bạn gái cố gắng ôn thi, Tần Hạo mới cúp máy.
Sau đó anh gọi điện cho Vương Tú Quân.
Vương Tú Quân lại về nhà rồi, còn hỏi anh có muốn gặp Vương Triều hay không. Tần Hạo ngẫm nghĩ một lát, cảm thấy gặp phụ huynh bây giờ còn quá sớm! Thế là không đi.
Chán quá, anh bèn quay về ký túc xá. Thế mà ba tên bạn cùng phòng đều đi sạch, kẻ hẹn bạn gái, người thì ra ngoài chơi game.
Khoảnh khắc ấy, Tần Hạo cảm giác như mình bị cả thế giới bỏ rơi.
“Thôi ra ngoài đi dạo vậy!”
Ra khỏi cổng trường không lâu thì Tần Hạo bỗng có cảm giác rất khác thường, như thể đang bị thứ gì đó nhìn chằm chằm.
Cảm giác này rất lạ lùng, nhưng Tần Hạo lại thấy quen lắm. Chính giác quan thứ sáu kỳ lạ này đã cứu cái mạng nhỏ của anh biết bao nhiêu lần.
Lần này cảm giác nguy hiểm không quá mãnh liệt nhưng vẫn thu hút sự chú ý của Tần Hạo.
Tần Hạo bình thản gọi taxi, cố gắng cho xe chạy về vùng ngoại ô hẻo lánh.
“Một tên!”
“Hai tên!”
“Ba tên!”
“Bốn tên!”
Khẽ mỉm cười, Tần Hạo tự hỏi: “Là ai mà thù hằn sâu nặng thế nhỉ? Chịu chi thật đấy!”
– ——————-