Boss Song Sinh Tuyệt Sắc Của Tôi

Chương 74: Chuyện cũ tựa khói sương


Chiến đội Long Hồng có mười thành viên. Họ không có tên, hay nói cách khác là không bao giờ dùng tên thật mà chỉ dùng biệt hiệu thay thế, biệt hiệu của họ được đánh theo số thứ tự từ Long Nhất tới Long Thập.

Biệt hiệu của đội trưởng là Số Không!

Tần Hạo do dự khi Huyết Ảnh hỏi ngược lại anh.

Trong vô thức, anh dường như lại nghe thấy tiếng cười đùa của mười người anh em.

“Báo cáo Số Không! Mục tiêu là một cô em xinh đẹp, có thể nào thương hoa tiếc ngọc một chút được không?”, Long Tứ cười hề hề.

“Thả mục tiêu, nhiệm vụ thất bại. Tôi sẽ cố tỏ ra tiếc nuối khi quay về!”, Long Nhất – người có uy lực mạnh nhất sau Số Không lạnh lùng lên tiếng. Sức mạnh của cô cũng chỉ xếp sau Số Không.

Long Tứ không dám nói tiếp khi nghe thấy giọng nói lạnh như băng của Long Nhất.

“Chị gái, hay là chị cũng tiếc thương tôi đi, tôi đảm bảo sẽ không phản kháng đâu!”, Long Cửu cũng là một anh chàng đẹp trai, trông khôi ngô tuấn tú. Nếu không phải cả đội đều đê tiện giống nhau thì có lẽ cậu ta đã là một đối tượng không tệ rồi.

Long Nhất bật cười: “Cậu muốn tôi thương tiếc cậu thế nào đây? Roi da, lửa nến và còng tay nhé?”

“Vậy thì không cần đâu, tôi mà muốn chơi như vậy thì sẽ tìm Thất Thất!’

Long Nhất lạnh giọng: “Cậu thử đùa giỡn Thất Thất xem, bà đây mà không dìm chết được cậu thì sẽ rời khỏi Long Hồn ngay!”

Tất cả mọi người đều không dám nói thêm gì nữa.

Thất Thất là một thành viên nữ khác trong chiến đội. Trong toàn bộ chiến đội Long Hồn, chỉ có Long Nhất và Long Thất là nữ. Khác với vẻ nữ vương của Long Nhất thì Long Thất là một thiếu nữ rất thuần khiết.

Cô ấy là nữ thần trong trái tim của các thành viên khác trong chiến đội.

Tần Hạo cứ đứng thẫn thờ ở đó, im lặng một hồi lâu.

Cho tới khi Huyết Ảnh khẽ nói: “Xem ra anh chưa sẵn sàng. Chúng ta nói chuyện này sau vậy!”

Nói xong, Huyết Ảnh lập tức biến mất.

Tần Hạo ngồi xuống. Tâm trạng mãi không bình tĩnh lại được, trong đầu anh toàn là chuyện liên quan tới Long Hồn.

“Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra sau khi mình bỏ đi vậy?”

“Tại sao Long Ngũ lại ở đây?”

“Mình có nên đi gặp cậu ấy để hỏi đã xảy ra chuyện gì không?”

Tất cả mọi chuyện của chiến đội Long Hồn đều là bí mật tối cao, tự điều tra là điều không thể. Những người trên thế gian biết về tổ chức này cũng không nhiều.

Từng đầu lọc thuốc lá bị vứt xuống đất. Phải mất một hồi lâu Tần Hạo mới bình tĩnh trở lại. Anh thở dài.

“Thôi bỏ đi, không nghĩ nữa!”

Tần Hạo đã thông suốt. Mỗi người đều có quyền nắm giữ vận mệnh đời mình. Dù Long Ngũ chủ động rời khỏi chiến đội Long Hồn hay là bị đuổi đi thì đều là sự lựa chọn của cậu ấy, người khác không thể bắt ép được.

Anh đưa tập tài liệu trong tay lên xem.

Tài liệu do Huyết Ảnh bỏ ra rất nhiều thời gian mới thu thập được, ít nhất thì cũng chi tiết hơn là chỉ nghe nói.

Lý Hoành Bác, sáu mươi tám tuổi, người nắm giữ nhà họ Lý hiện tại, ông nội của Lý Vạn Niên.

Lý Hoành Bác sinh được ba trai, hai gái. Con trai cả là Lý Quốc Hào. Lý Quốc Hào có một người con trai duy nhất là Lý Vạn Niên.

Con trai thứ hai là Lý Quốc Phú. Người này sinh được hai cô con gái.

Người con trai thứ ba là Lý Quốc Cường càng khoa trương hơn. Người này cưới ba vợ nhưng lại chỉ sinh có bốn cô con gái.

Không biết nhà họ Lý tạo ra nghiệp gì mà ba đời chỉ có duy nhất Lý Vạn Niên là con trai.

Nói cách khác thì đúng là Lý Vạn Niên có số hưởng. Chuyện đấu đá tranh giành thừa kế hay xảy ra ở những gia đình giàu có khác là điều không thể xảy ra với hắn ta, vì căn bản làm gì có ai khác mà tranh.

Nhà họ Lý kinh doanh rất hiều lĩnh vực, đầu tư không ít vào tài chính, chế tạo, nhà hàng khách sạn cùng với những sản phẩm xa xỉ khác. Ở Trung Hải, hầu như không ai là không biết tới nhà họ Lý.

Giống như một đại gia họ Lý nào đó ở Thương Hải thì ở Trung Hải cũng có một người như thế.

Tài liệu mà Huyết Ảnh đưa cực kỳ chi tiết, tới mức từng bức ảnh của các thành viên cũng được in ra.

Tần Hạo xem kỹ một lượt. Anh đã nắm được tương đối. Lý Vạn Niên là một cậu ấm cả ngày chẳng có việc gì làm. Nhà hắn ta vừa có tiền, lại quen biết nhiều nên đã chiều hư hắn, tạo ra một kẻ tham lam háo sắc, coi trời bằng vung, ngạo mạn vô đối.

Thực ra đối phó với loại người này không hề khó.

Có điều bây giờ thân phận của Tần Hạo không còn giống như trước nữa. Trước đây khi còn ở trong chiến đội Long Hồn, anh nắm quyền sinh quyền sát trong tay, đây chính là quyền lợi mà tổ chức này trao cho anh. Còn giờ làm một người bình thường thì anh phải hành sự theo quy tắc của người bình thường.

Tần Hạo đốt tập tài liệu sau khi xem xong. Anh vứt chúng vào thùng rác.

Anh chỉ cần nhìn một lượt nội dung trong tài liệu là đã ghi nhớ. Tần Hạo càng lúc càng kinh ngạc với khả năng ghi nhớ của mình. Uy lực cấp hai của ‘Chân Long Cửu Biến’ càng lúc càng rõ rệt.

Khi trở về trường học thì trời đã tối mịt.

Trương Kỳ vẫn luôn bên cạnh chăm sóc Bánh Nướng. Cô ấy mới rời đi được một lúc.

Hổ Mập vô cùng sung sướng khi cũng được ăn một bát canh gà do mặt dày nói rằng đã giúp Bánh Nướng đỡ vài cú đấm.

Tần Hạo trở về ký túc, thấy mấy người bọn họ đang dương dương tự đắc. Bánh Nướng giơ ngón tay cái, phục Tần Hạo sát đất!

Chẳng phải sao. Cậu ta vốn tưởng đã hết cách thanh minh với bạn gái, nhưng giờ thì ổn cả rồi, cậu ta đã chiếm được sự đồng cảm của cô nàng. Trương Kỳ với trái tim dạt dào tình cảm như một người mẹ đã nói sau này ngày nào cũng mang canh gà đến cho cậu, cho tới khi vết thương lành lặn mới thôi.

Tần Hạo có tâm sự nên không nói nhiều với họ.

Anh ngủ chưa được nửa tiếng thì Vương Tú Quân gọi điện tới.

“Có chuyện gì không?”, giọng điệu của Tần Hạo cũng trở nên lạnh lùng hơn. Anh dường như đang kiệt sức.

Vương Tú Quân vốn tưởng sẽ nghe thấy giọng điệu giễu cợt hoặc là mập mờ của anh, không ngờ anh lại thẳng thắn như vậy.

Cảm giác kỳ lạ trong lòng Vương Tú Quân đột nhiên biến mất, cô cũng lạnh lùng nói: “Triệu Tứ Hải muốn gặp anh!”

“Ông ta muốn gặp tôi, sao lại bắt cô nói? Bảo ông ta tự gọi đi!”

Tần Hạo nói xong bèn tắt điện thoại. Anh không muốn nhiều lời.

Vương Tú Quân trố mắt ở đầu dây bên kia.

Mẹ kiếp cái thể loại gì thế này? Quá to gan, dám ngắt điện thoại của mình à!

Hơn nữa, Triệu Tứ Hải là ai chứ? Ông Tứ danh tiếng lẫy lừng. Ông Tứ muốn gặp anh ta mà anh ta lại dám bắt ông Tứ phải đích thân mở lời à! Đúng là cái loại giữ thể diện cho mà còn không biết điều!

Vương Tú Quân giận điên người, cô ấy gọi một cuộc nữa.

Tần Hạo vừa bắt máy thì Vương Tú Quân bèn gầm lên: “Tần Hạo, anh cút xuống đây cho tôi. Bà đây đang ở dưới ký túc xá nam. Tôi cho anh một phút, nếu mà không thấy người thì đừng trách bà đây không khách sáo!”

“Hừ, cô đừng khách sáo làm gì, cô tưởng cô uy hiếp nổi tôi sao?”

Tần Hạo tỏ vẻ khinh thường. Bà nội này cũng khoa trương quá đấy! Tài giỏi bằng ai chứ! Uống rượu cũng thua, đánh nhau cũng không đánh lại, mặc dù anh không biết thân phận của cô ấy nhưng so với thân phận đội trưởng chiến đội Long Hồn trước đây thì kể cả mười cô Vương Tú Quân cũng không là gì.

Nhưng lần này, Tần Hạo đã sai.

Vương Tú Quân cười quỷ dị: “Ha ha, không phục phải không! Được lắm, tôi sẽ công bố trên trang mạng của trường, rằng anh là bạn trai của tôi, hai ta đã yêu đương lâu lắm rồi!”

“Chà! Cô giỏi đấy!”

Tần Hạo vội nhảy xuống, mặc quần áo rồi bắt đầu chạy, anh mà chậm trễ thì sẽ xảy ra chuyện lớn mất.

Chiêu này của Vương Tú Quân quá độc. Nếu để xảy ra chuyện thì Tần Hạo sẽ chẳng còn mặt mũi nào gặp Đường Kiều nữa và cũng không biết phải giải thích thế nào?

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.