“Với tâm thế của một người làm việc trên thương trường, tôi nghĩ mình không nên đầu tư vào nơi không đáng tin tưởng. Chưa nói tới vấn đề vốn liến có bao nhiêu, quan trọng là năng lực làm việc, không biết có làm ra trò trống gì không, bởi vì chỉ với một tình huống đơn giản như vừa rồi, mà anh ta đã im lặng để bạn gái mình đứng ra giải quyết thay. Chứng tỏ, người này không có bản lĩnh. Cũng không biết trước đây hai con mắt của tôi bị gì, mới nhìn trúng một người tồi tệ như vậy nữa.”
Thập Thất, giọng điệu bình ổn đưa ra phê bình, nhưng vẫn không quên tự trách luôn chính mình vài câu, khiến Điền Giai Khang vạch đen đầy mặt, hai người Lý Gia Uy và Mặc Phi chỉ biết nén cười.
Đúng là trước đây hai mắt của cô không được bình thường, nên mới va vào tên tra nam khốn kiếp như vậy đấy.
“Nói vậy, ý vợ là không tài trợ nữa?” Mặc Phi gác tay choàng qua vai cô gái, ôn nhu hỏi.
“Em chỉ góp ý thôi à, chứ quyền quyết định vẫn là của anh.” Cô dịu dàng đáp trả.
Để không kéo dài dây dưa mãi không hết chuyện, Mặc Phi đã đứng dậy. Anh chỉnh lại hai vạt áo vest cho ngay ngắn, rồi mới nói:
“Như lời vợ tôi đã nói, thì Mặc thị không nên va vào một mối làm ăn có nhiều rủi ro. Cho nên, việc tài trợ xem như bị hủy bỏ.” Nói xong, anh liền nắm tay cô gái của mình, hiên ngang rời đi.
“Mặc tổng, anh khoan hãy đi đã. Có gì, chúng ta từ từ thương lượng thêm cũng được mà.” Điền Giai Khang vội vã nói vọng theo.
Nhưng cơ hội cứu vãn chắc trong mơ, hắn cũng không thể nhìn thấy. Mà lúc này, Lý Gia Uy cùng lúc đứng dậy, rồi nói:
“Chuyện hợp đồng, khi nào tìm được chủ đầu tư mới, rồi hẵng bàn bạc lại sau.”
“Lý tổng, chờ đã… Lý tổng.”
Đến Lý Gia Uy cũng rời đi. Hợp đồng thì chưa ký, tiền vay phải trả, đã vậy còn nhận thêm một phen xấu mặt trước tình cũ.
Điền Giai Khang tức bốc khói đầu, chỉ biết nghiến răng nghiến lợi, vung chân đá ghế vì kết cục quá chua chát nhận được.
“Anh bình tĩnh đi, thua việc này ta bày việc khác.” Hạ Nguyên vừa cất lời an ủi, liền nhận được ánh mắt bén ngót đến từ người bên cạnh.
“Cũng tại em cả đấy. Ai mượn em đứng ra trả số tiền đó hả? Có phải muốn cố tình chứng tỏ bản thân, để bọn họ cười chê tôi không? Giờ thì hay rồi, mất chủ đầu tư, mất luôn hợp đồng đầu tay, tiếp theo phải làm sao đây?”
“Sao anh có thể trách em vậy? Lúc đó, anh cũng thấy tình hình thế nào mà, nếu không đứng ra trả tiền cho Thất Thất, thì cậu ấy có chịu bỏ qua không? Điền Giai Khang, anh cũng từng nói rất hay mà, bảo rằng Thất Thất lụy tình, sẽ vì anh làm tất cả mọi thứ. Tất cả, là bao gồm cả chuyện đòi nợ ngay trước mặt nhiều người và chẳng rơi một giọt nước mắt nào, khi thấy anh phản bội đấy.
Thậm chí, người ta còn khinh bỉ nói anh không có bản lĩnh kìa. Có giỏi, thì nhanh chóng chứng minh thực lực cho họ nể, chứ đừng có cái kiểu đổ lỗi cho người khác, hèn lắm.”
Tưởng Hạ Nguyên hiền lành ư? Vậy thì Điền Giai Khang đã lầm to rồi, bởi vì không chỉ Thập Thất mà cả cô ta cũng không phải dạng người dễ bị bắt nạt.
Huống hồ, thân phận còn là tiểu thư con nhà giàu có. Thiết nghĩ, Điền Giai Khang nên nhanh chóng cụp đuôi để được Hạ Nguyên cưng chiều, may ra mới có cơ hội chuyển bại thành thắng. Bởi vì, hắn ta căn bản không có chút tài nguyên nào cả.
…—————-…
Trên đường đi đến club hội ngộ Lý Gia Ân, bầu không khí trong xe chẳng có lấy một nhịp nhẹ nhàng.
Ba người với ba dòng suy nghĩ riêng biệt.
Lúc này, khi thấy Lý Gia Uy đi cùng, Thập Thất mới trầm giọng lên tiếng:
“Hai người là bạn bè với nhau sao?”
“Đúng rồi em dâu! Bọn anh là bạn thân từ hồi còn cởi chuồng tắm mưa, nên tình cảm vô cùng thắm thiết. Em cứ nói chuyện tự nhiên, không cần phải ngại.”
Lý Gia Uy là chàng trai vui tính và anh cũng rất điển trai, so ra chỉ hơi kém cạnh Mặc Phi một tí. Về mức độ giao tiếp, thì có phần hơi hướng hài hước hơn, nhưng tiếc rằng anh ấy đang hài không đúng chỗ, vì tâm trạng hai người ngồi sau xe đều không tốt tẹo nào.
“Cho nên, sự việc ngày hôm nay cũng do hai người cố tình sắp đặt?” Âm giọng của Thập Thất đã có khuynh hướng gay gắt.
Và cũng tới câu hỏi này, thì Lý Gia Uy không thể nào ung dung, thoải mái được nữa, mà cố tình nhượng quyền trả lời cho người đàn ông phía sau.
“Tôi giúp em rửa mắt cho sạch bụi, là đang có lòng tốt.” Mặc Phi điềm đạm hồi đáp.
“Nói như vậy, là tôi phải cảm ơn anh ư?” Thập Thất chuyển tầm nhìn qua người bên cạnh, mỉa mai hỏi.
“Cảm ơn suông thôi thì không đủ, chắc phải có điều gì đó đặc biệt hơn.” Anh khẽ nói, ánh mắt tà mị chứa ý trêu đùa.
Mà lúc này, Thập Thất lấy đâu ra tâm trạng để đùa giỡn nữa. Dù sao, trái tim cô cũng đâu phải làm bằng sắt đá, mà không biết đau. Chẳng qua bản thân vẫn đang cố gắng gồng mình chống đỡ, trước khi những cảm xúc yếu đuối kia đánh bại, làm mưa rơi trên mí mắt.
“Chỉ có kẻ ngốc, mới cảm ơn người gián tiếp gây ra nguyên nhân làm mình đau lòng.”