Sáng hôm sau Đường Quân Viễn rời đi rất sớm. Khi anh vừa ra đến cổng, Trương Hạo đã đậu xe ở đó.
” Đi thôi.”
” Vâng.” Trương Hạo liền lên ga phóng đi.
Từ trên lầu Lương Y Thần nhìn xe anh rời khỏi, cô nhìn đồng hồ chỉ mới ba giờ sáng.
Ngay lúc này điện thoại đổ chuông, cô đi trở vào phòng. Thấy người gọi là Đường Quân Vũ, cô bắt máy.
” Em nghe đây.”
” Tầm sáu giờ tôi đến đón em. Quân Viễn cũng đi rồi chứ.”
” Anh ấy vừa mới đi, chắc sẽ tới đó sớm thôi “
Lúc anh tới nơi cũng đã tám giờ sáng, Trương Hạo làm thủ tục nhận phòng, rồi hai người về phòng.
Sau khi vào phòng cậu thông báo tình hình ở An Dương và Mặc Định Quốc cho anh.
Đường Quân Viễn ngồi ngã người ra sau ghế, hai chân bắt chéo, cười khẩy một cái, lười biếng nói.
” Đúng là không tệ, cũng cho thấy ông ta là người có năng lực đi. Nhưng cái năng lực đó chỉ thích hợp ở Lạc Thị thôi.”
Thời tiết ở Nam Dương cuối năm càng về đêm càng lạnh, thì ngược lại An Dương lại nóng Lương Y Thần ngồi trong phòng, quay mặt ra nhìn ngắm thành phố hoa lệ. Ở đây còn được gọi là thiên đường ăn chơi của giới nhà giàu.
Ánh mắt cô như có một nỗi xót xa, đắng chát.
Đường Quân Vũ đứng bên cạnh lên tiếng. “Nhớ nhà sao.”
Cô cười nhẹ rồi nói. ” Em làm gì có nhà để mà nhớ, nếu có thì cũng chỉ là tạm bợ thôi.”
Anh im lặng không nói gì, uống một ngụm rượu, một lúc sau mới nói.
” Ở Đường gia chính là nhà của em, không phải là nơi tạm bợ, vẫn có một người đợi em. Nếu em đã quyết định cùng đồng hành cùng Quân Viễn thì đừng có yếu đuối như vậy.
Trên đời này không có gì là dễ dàng cả, trên thương trường cũng vậy phải có kẻ bại ta thắng, nhưng nếu em không có chính kiến và sự gan dạ thì em không xứng với những gì em đã có gắng thời gian qua. Và cả Quân Viễn nữa.”
Nói rồi anh rời đi, Lương Y Thần trầm tư không nói gì.
Tại buổi đấu thầu Ninh Duy.
Tất cả những nhân vật tham gia vào buổi thầu đều đã có mặt đầy đủ. Mặc Định Quốc ngồi ngay gần đại sảnh.
Lúc này Vương Bình đi ra, thấy ông ta Mặc Định Quốc đi tới chào hỏi.
” Chào Vương tổng.” Ông ta đưa tay ra.
Vương Bình cũng lịch sự chào lại rồi bắt tay với ông ta.
Lúc này những người có mặt cũng đi đến, bắt chuyện. Mong rằng lần này sẽ giành được khu đô thị mới ở Ninh Duy
Trên lầu trong bóng tối có ánh sáng mờ nhạt, một nữ một nam nhìn xuống dưới. Cô cảm thán một câu.
” Đúng là thấy sang thì mặt mũi cũng không cần, cái gì có lợi liền vứt bỏ hết.”
Đường Quân Vũ nhếch miệng cười với câu nói của cô rồi trả lời. ” Giới làm ăn là vậy, nhưng chỉ là một Vương Bình có gì đâu mà em cảm thán như vậy chứ. Kịch hay còn ở phía sau.”
Cũng đã nữa tiếng trôi qua, buổi thầu vẫn chưa diễn ra. Ngay lúc này cánh được đẩy ra…
Đường Quân Viễn với một thân tây trang, anh cao ngạo đi vào. Những lời bàn tán bắt đầu sôi nổi…!
” Sao tổng giám đốc của Đường Thị lại có mặt ở đây, không phải họ có hứng thú với lần đấu thầu này đó chứ. “
” Trước giờ Đường Thị chỉ làm ăn ở Nam Dương và nước ngoài, nhưng giờ lại xuất hiện ở đây, không phải ý tứ rất rõ ràng rồi sao.”
” Không lẽ là.!”
” Chứ còn gì nữa, nhìn Mặc Định Quốc mà xem, dù ngoài mặt không có gì, nhưng ông ta đã rục rịch rồi.”
Vì không muốn mọi người bàn tán xôn xao Vương Bình ở trên sân khấu nói.
” Để mọi người không thắc mắc, tại sao tổng giám đốc Đường Thị lại ở đây. Vì Đường tổng cũng sẽ tham gia vào buổi đấu thầu khu đô thị Ninh Duy.”
Sau khi kết thúc giới thiệu buổi đấu thầu cũng bắt đầu.
Từ đầu tới cuối anh luôn nhìn lên dãy hành lang, rồi nhếch miệng cười.
Đến cuối cùng, buổi thầu kết thúc. Trợ lý của Vương Bình thông báo người đấu thầu được.
Mặc Định Quốc tự tin nhìn về phía anh đặc ý cười.
Đường Quân Viễn không thèm để vào mắt, anh im lặng.
” Vâng, người thầu được lần này là tổng giám đốc của tập đoàn Đường Thị Đường Quân Viễn. Ngoài ra Đường tổng sẽ bỏ ra một khoản tiền để cung cấp cho dự án sắp tới của Vương Thị.”
Tiếp theo đó là những ánh mắt ngưỡng mộ, và bội phục.
Mặc Định Quốc như muốn xông đến, nhưng ông ta vẫn kìm nén cơn giận được.
” Thật là vinh dự cho tôi khi Đường tổng lại đích thân đến đây.” Vương Bình dã lã cười, Mặc Định Quốc lúc này cũng đi đến.
” Vương tổng nói không sai, biết bao nhiêu người muốn hợp tác làm ăn cũng Đường Thị lại không được, vậy mà giờ đây đích thân Đường tổng tới.”
Anh nhìn ông ta cười nham hiểm nói.! ” Cũng là thân bất do kỷ, kẻ không có năng lực thì mãi mãi đều sẽ không có.”
Đường Quân Vũ bỗng nhiên nói. ” Đi thôi, ở đây lâu quá sẽ lộ.”
” Ừm,”