Tần Mệnh trở lại nhà kho, vội vàng ngồi xếp bằng tĩnh khí, tỉ mỉ kiểm tra thân thể, cũng điều tra Tu La đao.
Chẳng lẽ cái thứ quái lạ kia đã chui trong thân thể ta ư?Thế nhưng là lặp đi lặp lại nhìn rất nhiều lần, đều không có phát hiện chỗ không hợp lý.
Càng như vậy, Tần Mệnh càng cảm thấy bất an.
Quái lạ!!Liên tục kêu gọi ta, ta đi qua, lại không có chút động tĩnh, ta muốn đi, ngươi lại bất chợt sập đổ.
– Ở trong đó đến cùng trấn áp cái gì? Không phải người, không phải yêu, chẳng lẽ lại còn là hồn?Tần Mệnh một đêm không ngủ, một lần lại một lần kiểm tra thân thể, cho đến hừng đông.
Thân thể không có phát hiện tình huống, Tu La đao cũng rất an toàn.
Chẳng lẽ thứ bên trong là nhân cơ hội chạy trốn tới nơi khác rồi?Ngày thứ hai, tông chủ Thanh Vân Tông trong chính điện chủ phong triệu kiến Lãnh Sơn cùng Tào Vô Cương.
– Sư huynh suy nghĩ kỹ càng rồi?Lãnh Sơn ngồi ngay ngắn, cười nói nhìn xem mấy vị trưởng lão trong điện.
– Ta muốn lại nghe ý kiến của các ngươi.
Sau khi tông chủ Thanh Vân Tông ra hiệu đệ tử dâng trà, cũng để toàn bộ bọn hắn lui ra.
Ý cười trên mặt Lãnh Sơn càng sâu sắc, nâng chung trà lên không nhanh không chậm thưởng miệng, thuận tiện cùng Tào Vô Cương bên cạnh trao đổi một ánh mắt Không ngoài dự đoán.
– Chuyện phiếm cũng không nói nhiều, Vô Cương công tử hôm qua gặp qua Nguyệt Tình, vừa thấy đã yêu, đối với nàng ái mộ có thừa.
Hai người ở địa vị thiên phú hay các phương diện đều rất xứng, cả hai đều có hảo cảm, ta nghĩ mượn cơ hội, đem hôn sự hai người định, thành toàn chuyện tốt này.
– Mãng Vương phủ định cho đồ cưới gì?Tông chủ Thanh Vân Tông nâng chung trà lên, cũng nhẹ nhàng nhấp miệng.
Tào Vô Cương ức chế không nổi kích động, rõ ràng khục hai tiếng, chỉnh lấy vạc áo ngồi ngay ngắn:- Chỉ cần tông chủ mở lời, Mãng Vương phủ chúng ta chắc chắn sẽ hết sức làm cho các ngươi hài lòng, để Nguyệt Tình nở mày nở mặt cưới vào Mãng Vương phủ.
Lãnh Sơn nói:- Đôi bên thông gia, sau này sẽ là người nhà, chuyện của các ngươi chính là chuyện của chúng ta, cùng tiến cùng lui, đồng mưu phát triển.
– Nghe không tệ, nhưng trước mắt chúng ta giống như không có chuyện gì phiền toái.
Tông chủ Thanh Vân Tông nhìn về phía các trưởng lão khác.
Tất cả trưởng lão trao đổi ý kiến, cố ý nói:- Phiền toái gì đáng để chúng ta gả nữ cầu sinh? Giống như không có a.
– Sư huynh, nơi này không có người ngoài, ta cứ việc nói thẳng, chuyện Dược Sơn! Trưởng lão hơi mập ra vẻ kinh ngạc:- Dược Sơn có chuyện gì?Lãnh Sơn nhìn bọn họ một chút, nụ cười không giảm:- Chuyện tông chủ Thanh Vân Tông nhậm chức.
– Tông chủ Thanh Vân Tông chúng ta nhậm chức cả đời chính phái, chưa hề làm qua chuyện gì không đạo nghĩa.
Nụ cười trên mặt Lãnh Sơn chậm rãi thu lại, Tào Vô Cương cũng ý thức được là lạ.
Tông chủ Thanh Vân Tông thản nhiên nói:- Ta rất thưởng thức Vô Cương công tử, chẳng qua chuyện thông gia còn cần thận trọng.
– Sư huynh, nhất định phải đem lời này làm rõ? Không giải quyết uy hiếp từ Dược Sơn, Thanh Vân Tông lúc nào cũng có thể đứng trước nguy hiểm.
Trưởng lão hơi mập lại nói:- Ta thật không rõ, Dược Sơn có uy hiếp gì?- Sư huynh, đừng mạo hiểm, nếu như chuyện bị người bên ngoài biết! Nữ trưởng lão cười lạnh, trong lời nói có hàm ý nhắc nhở lấy:- Giữa Lãnh Sơn ngươi cùng Thanh Vân Tông có mâu thuẫn, cũng không đến nỗi tạo ra tội danh không cần có.
Đừng để đến lúc đó người ngoài chẳng những không tin ngươi, sẽ còn hoài nghi nhân phẩm của ngươi a.
– Các ngươi thật có nắm chắc giấu được bí mật Dược Sơn?Ánh mắt Lãnh Sơn chuyển sang lạnh lẽo, cuối cùng đã rõ, Thanh Vân Tông là nói rõ không thừa nhận bí mật Dược Sơn.
– Ta thật không rõ Dược Sơn bí mật gì, nếu như là ngươi cảm thấy kỳ quái về âm thanh đêm khuya hôm qua, vậy ta có thể rất rõ ràng nói cho ngươi, là trưởng lão Dược Sơn luyện công thụ thương, không có gì đáng lo.
Tào Vô Cương trầm giọng nói:- Lý Tông chủ, đừng lấy tồn vong Thanh Vân Tông ra nói đùa.
Lãnh Sơn ra hiệu Tào Vô Cương trước đừng có gấp.
– Có dám mang ta đến Dược Sơn nhìn xem hay không?- Mời!Tông chủ Thanh Vân Tông tự mình đứng dậy, mang theo mấy vị trưởng lão rời khỏi chủ điện.
Một đoàn người rất nha đã đi tới Dược Sơn, đi vào nơi trấn áp trước đó, hố sâu đã lấp đầy, xiềng xích cùng Cự Thạch đều không còn nữa.
Lãnh Sơn ngưng mày đi vài vòng, thật không có phát hiện vết tích Bát Khổ Càn Khôn Trận, giống như đã hoàn toàn biến mất.
Chuyển dời đến nơi khác rồi?Không có khả năng!Thanh Vân Tông chỉ có linh lực tại Dược Sơn mới có thể duy trì trận pháp, mà lại muốn một lần nữa bố trí tại nơi khác, cần tài nguyên cùng nhân lực khổng lồ, không có khả năng im hơi lặng tiếng hoàn thành.
Chẳng lẽ trực tiếp diệt sát rồi?Cũng không có khả năng!Thanh Vân Tông đảm đương không nổi trách nhiệm kia, không phải năm đó liền trực tiếp xử tử, không có khả năng giữ lại tàn hồn.
Nữ trưởng lão nhắc nhở lần nữa:- Không ai sẽ tin tưởng một kẻ ruồng bỏ sư môn lại quay về vu hãm, ngươi tự giải quyết cho tốt.
– Vô Cương công tử, chiêu đãi không chu đáo.
Ta còn có việc, cáo từ.
Tông chủ Thanh Vân Tông trực tiếp rời đi, dường như ngay cả hứng thú chiêu đãi cũng đều không có.
– Thu xếp mấy đệ tử, tiễn khách.
Mấy vị trưởng lão cười lạnh liếc nhìn bọn hắn một chút, liên tiếp rời đi.
Chỉ chốc lát sau chỉ còn mấy đệ tử trung niên sắc mặt bất thiện trông coi bọn hắn.
– Lãnh thúc thúc, chuyện gì đang xảy ra?Sắc mặt Tào Vô Cương khó coi, Thanh Vân Tông làm sao lại trong vòng một đêm đã thay đổi thái độ, xem ra rất có nắm chắc, căn bản không sợ Mãng Vương phủ uy hiếp.
– Chúng ta trở về trước đi, bí mật này không phải đùa nghịch quỷ kế liền có thể giải quyết, khẳng định đã xảy ra chuyện gì rồi.
Lãnh Sơn tại Thanh Vân Tông có sắp xếp tai mắt, trước hết để cho những người kia bí mật điều tra.
– Cứ như vậy đi rồi?Tào Vô Cương còn chưa có đạt được hôn ước đâu, cũng không có đưa ra chuyện Lăng Tuyết đâu.
– Chúng ta sẽ còn trở về, tin tưởng ta.
Lãnh Sơn trấn an Tào Vô Cương, trầm mặt rời đi.
Tại đỉnh Dược Sơn, tông chủ Thanh Vân Tông đứng chắp tay sau lưng, nhìn qua bọn người Lãnh Sơn rời đi, hắn hiện tại thần sắc không hề nhẹ nhàng giống như vừa rồi.
Trưởng lão Dược Sơn chậm rãi đi tới:- Không cần lo lắng, tàn hồn đã chuyển di, chờ ta xử lý tốt sẽ thông báo tiếp cho ngài.
– Làm phiền.
Tông chủ Thanh Vân Tông đối với lão nhân có chút khách khí, phóng tầm mắt nhìn khắp Thanh Vân Tông, người có thể để cho hắn khách khí, chỉ có cái này một, người có thể để cho hắn tuyệt đối tín nhiệm, cũng chỉ có một người này.
Nếu lão nhân đều đã mở miệng, hắn chỉ có lựa chọn tin tưởng.
.