Edit: Cigarred
“Lương Duyệt Nhan ý thức được mình đang nhìn chằm chằm vào một người chỉ có duyên gặp mặt mà rơi nước mắt.”
…
Không thấy sổ khám bệnh. Cô trước tiên đến phòng khám ở đại sảnh để hỏi thăm, các y tá mệt mỏi cả ngày, đến cả hệ thống cũng không rảnh mở ra xem, câu chữ mơ hồ trả lời cô: “Không tìm thấy thì làm lại một cái khác.” Câu nói tiếp theo “Đơn thuốc của tôi” của cô còn chưa nói hết, xe cứu thương đã gầm rú chạy vào cửa lớn phía sau Lương Duyệt Nhan, các y tá ùn ùn kéo đến, hợp lực nâng cáng cứu thương xuống. Bệnh nhân bị thương nặng trong vụ tai nạn giao thông gào khóc, có vẻ như vấn đề của cô không quan trọng đến lố bịch.
Có lẽ là nhét nhầm vào túi của người cô đụng phải? Lương Duyệt Nhan suy đoán. Nhưng cô thậm chí còn không nhìn thấy người đó là đàn ông hay phụ nữ, cô tự cười khổ với mình.
Lương Duyệt Nhan đã không còn dũng khí đi tìm bác sĩ để nói lại các triệu chứng của mình một lần nữa.
Nhầm lẫn và cơn tuyệt vọng trở thành đau đầu, đánh sâu vào trong não. Quá đau, một khi có sự tương phản, dường như cơn đau ở hạ thân cũng không còn quan trọng nữa.
Có rất nhiều quầy hàng đồ ăn nhanh và siêu thị nhỏ ngay trước cổng bệnh viện. Lương Duyệt Nhan dừng lại trước tủ thuốc lá của một siêu thị nhỏ.
“Muốn mua gì?” Chủ cửa hàng đang ăn mì gói, ngẩng đầu nhìn Lương Duyệt Nhan, phụ nữ thích hút thuốc nhập khẩu, thuốc lá nhập khẩu thì đắt hơn, đáng để anh ta tạm dừng phát sóng bộ phim “Câu chuyện tình ở nông thôn” trong điện thoại lại để hỏi thăm.
Cô không nhớ rõ bao thuốc lá đó là thương hiệu gì, cô cố gắng mô tả hình dáng của bao thuốc ấy.
“À… tôi muốn mua một bao thuốc, có bao màu đen.”
“Cô ấy muốn mua Marlboro Ice blast.” Bên cạnh có một giọng nói vang bên tai cô.
“Đúng vậy. A, anh luật sư…”
Giọng nói này làm cho Lương Duyệt Nhan cảm thấy cực kỳ quen thuộc, thậm chí còn có vài phần thân thiết. Cô nhìn qua, đúng lúc ánh mặt trời phá tan lớp mây đen, dịu dàng chiếu lên gương mặt người đó, làm đường nét góc cạnh của anh trở nên nhu hòa hơn, trải một lớp ánh vàng lên đôi mắt và hàng lông mi của anh, phản chiếu vào mắt cô sự ấm áp mơ hồ.
Kinh Tố Đường lộ ra nụ cười nhạt đến không thể nhạt hơn được, anh nói với chủ cửa hàng: “Lấy hai bao.” Sau khi trả tiền xong, anh đưa một bao cho Lương Duyệt Nhan.
Tay áo sơ mi của anh được gấp lên hai lần, làn da cánh tay anh trắng ngần, có thể nhìn rõ tĩnh mạch màu xanh, mặt đồng hồ màu đen với phần dây bạc tinh xảo. Ánh sáng kim loại chợt trở nên tối đi, cho thấy kết cấu của dây đeo cùng với vết sẹo dài kéo đến ống tay áo trông rất dữ tợn.
Nhìn thấy vết sẹo kia, Lương Duyệt Nhan ngẩn ra. Cô vội vàng cúi đầu mở mắt ra, đưa tay lấy điện thoại trong túi, vừa nói với Kinh Tố Đường: “Tôi phải trả tiền lại cho anh.”
“Không cần.” Anh lắc đầu, lắc lắc chiếc cặp trong tay: “Coi như cảm ơn cô đã sửa sang lại nó.”
Khi sổ bệnh án được đưa qua, Lương Duyệt Nhan liền hiểu rõ.
Cô nhận lấy, hàng chục trang giấy hồ sơ y tế nhẹ như bao thuốc lá, lặng lẽ di chuyển những tảng đá mắc kẹt trong tim như bốn lạng ngàn cân, dần dần cô không thể hít thở nổi chút không khí nào nữa.
Phải bình tĩnh mà nói cảm ơn nhưng Lương Duyệt Nhan há miệng, hai dòng nước mắt lại thay thế lời cảm ơn đã đến bên môi cô. Cô không thể nói nổi một lời.
Lương Duyệt Nhan ý thức được mình đang nhìn chằm chằm vào một người chỉ có duyên gặp mặt mà rơi nước mắt.
Số lần cô khóc không nhiều lắm vì vậy không thể dễ dàng kiềm chế. Để kìm nén nước mắt cô cố hết sức mở to mắt, điều này khiến cho nhãn cầu chịu kích thích lớn hơn, nước mắt không cần chớp cũng có thể trào ra khỏi hàng rào hốc mắt mà chảy xuống.
Lương Duyệt Nhan không cảm nhận được bất kỳ cảm xúc nào trong lòng, có lẽ cảm xúc trong đó đã quá phức tạp, ngoại trừ nước mắt cô không thể dùng ngôn ngữ để biểu đạt. Bản thân đã đủ xấu xí rồi nhưng cô vẫn cứ khóc, nên càng xấu xí hơn.
Lương Duyệt Nhan nắm chặt sổ bệnh án, giống như người rơi xuống vách núi nắm chặt một cái dây leo cứu mạng.
…
Quả thật Kinh Tố Đường có chút luống cuống tay chân. Là một luật sư, anh đã nhìn thấy nhiều người khóc, có nạn nhân, có khách hàng, có gia đình họ, hơn một nửa trong số đó là phụ nữ.
Nước mắt là một quả bom khói. Anh phải cắt bỏ cảm xúc của mình, bỏ qua lớp sương mù để tìm ra sự thật gần nhất với điều mình muốn.
Trước mặt những người này, anh bình tĩnh và tự kiềm chế, anh không thể làm bất cứ điều gì và càng không nên luống cuống tay chân trước bất cứ ai, đây là nghề nghiệp.
“Hồ sơ bệnh án của đương sự à? Có bị thương không?” Khi đó lão Trịnh sau khi xem xong bệnh án đã hỏi anh một câu như vậy.
Lão Trịnh cũng không có nghĩ về hướng là của người phụ nữ bên cạnh Kinh Tố Đường.
Thời sinh viên, Kinh Tố Đường say mê học tập, sau khi tốt nghiệp thì tập trung vào công việc, chưa bao giờ có bạn gái, thậm chí tất cả mọi người đều giới thiệu bạn gái cho anh nhưng đều kết thúc trong thất bại. Tự nhiên cũng không ai chú ý đến cuộc sống tình cảm của anh nữa. Hình tượng độc thân của Kinh Tố Đường được đắp nặn vô cùng sâu sắc trong lòng mọi người.
“Của một người bạn, vô tình để ở chỗ tôi.” Anh tìm một cái cớ, hỏi: “Có nghiêm trọng không?”
“Có chút giống với trường hợp Yến Xuân Hòa gặp phải, lát nữa anh hỏi cô ấy xem.” Vẻ mặt lão Trịnh vô cùng nghiêm túc.
“Không được, là chuyện riêng của người khác. Nói thật cũng không nên để cho anh xem, là tôi nghĩ sai rồi.” Kinh Tố Đường đưa hồ sơ bệnh án của mình ra: “Cầu xin anh diệu thủ hồi xuân(*) cứu bệnh đau nửa đầu của tôi, bác sĩ Trịnh.”
(*): Bàn tay vàng.
Kinh Tố Đường lại một lần nữa nhìn thấy từ “thành âm đ*o bị rách và tổn thương”, chỉ mười phút sau khi ra khỏi phòng khám của lão Trịnh.
Đó là ở trong một báo cáo khám nghiệm thương tích có chữ ký của pháp y cao cấp Yến Xuân Hòa, cô gái 13 tuổi nói rằng cô bị tấn công tình dục, cột “kiểm tra tình trạng” viết tám từ giống hệt nhau.
Lương Duyệt Nhan không phải nạn nhân cũng không phải khách hàng. Nói đúng ra còn không thể gọi cô là bạn bè của anh.
Huống chi, theo kế hoạch của anh, để có được báo cáo thì phải quay lại văn phòng, đống hồ sơ và bằng chứng chất đống đang chờ anh trở lại kiểm tra.
Anh thở dài, nhẹ giọng nói với Lương Duyệt Nhan: “Tôi đưa cô về, được không?”