Đúng như những gì mà Mộ Triết Viễn đã nói, buổi tối ở tổ chức đã được Chu Yến Tây sắp xếp tiệc ra mắt sẵn sàng, mọi người được lệnh đều phải có mặt, cho nên không có ai dám bỏ lỡ bữa tiệc này.
Trương Ngưng bám dính lấy Mộ Triết Viễn không buông, mọi người đều một phen chứng kiến chị dâu của bọn họ, chỉ là ánh mắt của Mộ Triết Viễn vẫn nhìn ra phía bên ngoài. Chu Yến Tây cũng không mấy quan tâm lắm, anh ta đến chào hỏi sau đó uống một ít rượu là được.
“Cô ấy là bạn gái tôi, cũng là chị dâu của các cậu.” Anh khó chịu lên tiếng nhìn mọi người thông báo một lượt, cho dù Đường Ly vẫn không đến.
Mọi người đều gật đầu nghe theo anh “Bọn em biết rồi, chị ấy là chị dâu.” Gương mặt của Trương Ngưng thoáng chút đắc ý không ai nhìn ra, cô ta cứ khư khư ở bên cạnh anh không rời nửa bước.
Đến cả khi nhập tiệc cũng không dám xa anh, Mộ Triết Viễn nhìn Chu Yến Tây lên tiếng “Đường Ly vẫn chưa đến?” Lời nói lạnh nhạt, xen lẫn cảm xúc khó chịu.
“Chị Ly không trả lời, để em gọi chị ấy.” Chu Yến Tây liếc sang Trương Ngưng vẫn đang nhìn anh ta bằng ánh mắt e dè.
Mộ Triết Viễn gật đầu, quay đi cùng Trương Ngưng để cô ta gồi lên sofa, anh cưng chiều cô ta đến mức rượu cũng không dám cho động vào, chỉ để Trương Ngưng uống nước ép.
Cô ta tò mò nhìn anh hỏi “Viễn người tên Đường Ly đó quan trọng như vậy sao?”.
Anh mỉm cười nhìn cô ta, nắm lấy tay cẩn thận mà hôn lên mu bàn tay rồi mới đáp lại “Không quan trọng bằng em, sợ cô ấy không đến sẽ không biết em mà vô tình thất lễ.” Lời nói nhẹ nhàng đến mức ngay cả Chu Yến Tây cũng bất ngờ, mà nội dung của nó còn khiến anh ta buồn cười hơn.
Đường Ly ơi đời này của chị, thắng biết bao nhiêu người, trên bao nhiêu người thì bây giờ đã biết thua rồi.
Đường Ly ở bên kia cô đã nói với Lương Ngôn là sẽ về ngủ, nhưng cô vẫn đang ở bãi biển lần trước gặp Lương Tiêu, cầm trên tay lon bia nhấp một ngụm buồn chán nhìn ra phía biển đen tĩnh mịch không nhìn thấy nổi những hòn đảo hoang.
Không khí buổi tối ở bãi biển rất thoải mái, không có khách du lịch nhiều, chỉ có những dây đèn nhàn nhạt chiếu sáng cho bãi cát trắng. Giờ này xem ra ở tổ chức mọi người đã ăn mừng rồi, Chu Yến Tây nói là tiệc ra mắt, đúng là thật tốt, cô tốn nhiều năm đi tìm như vậy cuối cùng thì cô ấy cũng ở bên cạnh anh rồi.
Trên đời này họ vẫn hay nói một câu, bây giờ cô cảm thấy nó thật giống mình.
Em kiên trì lâu như vậy, anh vẫn không rung động.
Cô ấy cười một cái, đã có thể có được tình yêu của anh.
Đường Ly ngồi đó uống hết lon bia này đến lon khác, số lon rỗng ngày một tăng lên, trong đầu cô mỗi giây mỗi phút trôi qua đều trở nên trống rỗng, đến mức Đường Ly phải ôm mình bật khóc, trên đời này có những cuộc gặp gỡ chính là sai lầm, cô và Mộ Triết Viễn chính là cuộc gặp gỡ đó.
Bãi biển tĩnh lặng chỉ có tiếng thút thít của Đường Ly, thì tiếng chuông điện thoại của cô vang lên, cô không nhìn đến tùy tiện dùng tay ấn lấy đặt lên tai mà nghe.
“Chị Ly! Chị mau đến đi, Lão Đại anh ấy bảo chị đến nếu không em sợ, anh ấy sẽ tức giận mất.” Giọng điệu anh ta có chút gấp gáp.
Cô thở dài giọng nói đáp lại khàn khàn “Tôi biết rồi, bây giờ sẽ đến.” Cái gì cần phải đối diện bắt buộc phải đối diện, cô sẽ không trốn tránh nữa, buồn cười thật sao cô lại đi trốn chứ? Cô hèn nhát đến thế sao.
Cầm lấy túi bia để những lon bia rỗng vào rồi đứng dậy trực tiếp quăng vào thùng rác rồi bước đi, cô uống bia không dám lái xe cho nên đành phải bắt xe đến đó. Đúng là phiền phức…
Mộ Triết Viễn vẫn một nét mặt không thay đổi, tâm tư cũng có chút trống rỗng, đầu óc cũng không nghĩ được gì nhiều, anh chính là đang đợi Đường Ly đến xem, rốt cuộc cô đã đi đâu làm gì mà vứt bỏ cả vườn hoa như vậy.
Trương Ngưng ở bên cạnh anh, liên tục đảo mắt nhìn ngắm mọi thứ, cô ta cũng thật muốn xem người tên Đường Ly đó rốt cuộc có lai lịch gì mà khiến mọi người đợi lâu như vậy, đúng là không biết phép tắc.
Tiếng bước chân vang lên, Đường Ly một thân áo thun đen, cùng với quần jean đen trên người khoác chiếc áo bành tô màu tối, gương mặt cô dưới ánh đèn trở nên vô cùng xinh đẹp cho dù không trang điểm.
Mộ Triết Viễn vừa nhìn thấy cô đã nhíu mày nắm chặt tay thành nắm đấm, đôi mắt chăm chăm nhìn cô. Chu Yến Tây nhìn cô cũng cảm thấy bất an thay cho người này, đã đến trễ còn không thèm lên tiếng.
“Lão Đại anh gọi tôi đến rồi đây.” Lời nói của cô nhàn nhạt không chút cảm xúc nào dành cho anh, cũng không thèm nhìn sang Trương Ngưng một lần hoàn toàn không để cô ta vào trong mắt mình.
“Được đến rồi thì tốt… Cô ấy là Trương Ngưng, cũng là chị dâu của mọi người, chào hỏi cô ấy một tiếng.” Mộ Triết Viễn nhìn cô, vắt chéo chân tay cầm lấy ly rượu lắc lắc nhìn cô không biểu lộ ra chúc cảm xúc nào.
Lúc này cô mới nhìn sang Trương Ngưng mỉm cười nụ cười bình thản, đúng thật quá xinh đẹp, nhìn lại còn yếu đuối như vậy, thảo nào Mộ Triết Viễn vẫn luôn đợi cô ấy trở về.
Chu Yến Tây cầm lấy ly rượu đưa đến cho Đường Ly.
Cô cầm lấy ly rượu mỉm cười gật đầu chào hỏi “Lần đầu gặp mặt Chị Dâu.” nói xong Đường Ly nốc một hơi cạn sạch ly rượu trước sự ngỡ ngàng của anh và Yến Tây.
Mọi người đều nhìn nhưng cũng không dám lên tiếng, chỉ lẳng lặng nhìn cô uống hết mà nổi cả da gà da vịt. Đúng là Đường đội trưởng không đùa được đâu, tửu lượng không tệ chút nào.
Trương Ngưng cẩn thận quan sát cô, cũng lịch sự gật đầu chào “Cô là Đường Ly đúng không? Có nghe Mộ Triết Viễn nói cô là thuộc hạ đắc lực của anh ấy, lần đầu gặp mặt.” Cô ta ôm lấy cánh tay của anh, không chút miễn cưỡng mà còn nghiên đầu cười vui vẻ.
Cô mỉm cười gật đầu, đúng rồi cô là trợ thủ đắc lực của Mộ Triết Viễn, là trợ thủ đắc lực nhất mà anh ấy cho người theo dõi, cô nói xong rồi không thèm nhìn lấy anh mà xin phép rời đi, cô đi đến chỗ mọi người uống với bọn họ, xong rồi lẳng lặng rời khỏi đó mà đi về chung cư của mình.
Người phụ nữ anh yêu bằng cả tính mạng, đúng thật là xứng đôi. Đường Ly cô buông tay được rồi, vị trí của cô chưa từng có sự thay đổi nào, cho dù được đối xử tốt thì đó chính là thương hại.
Chu Yến Tây nhìn cô rời đi một lúc không nhịn được mà bỏ ly rượu trên tay chạy theo, uống nhiều như vậy nguy hiểm chết đi được.