Con phố nhỏ lúc nào cũng đông đúc, đa số đều là học sinh, sinh viên đến đây những người đi cùng gia đình vào buổi tối đơn giản chỉ có buổi tối thì họ mới có thời gian.
Đường Ly không thích ăn những món ăn ở nhà hàng đắc tiền, cô thích xiên thịt dê nướng lê đường, thích kẹo hồ lô, những món ăn lề đường mà người giàu chê bai đã từng là những món mà cô và em trai mình ao ước thử một lần.
Cô mua mười xiên thịt dê rồi mỉm cười vui vẻ lấy tiền ra thanh toán cho ông chủ, Mộ Triết Viễn lần đầu thấy cô thoải mái vui vẻ như vậy, nụ cười tự nhiên không chút gượng gạo hay ép buộc của cô khiến anh bất giác không thể dời mắt.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cách Một Khoảng Sân
2. Yêu Thầm Vợ Cũ
3. Giáo Bá Có Thuật Đọc Tâm
4. Uyển Thượng Chi
=====================================
Nụ cười của Đường Ly quá đẹp, đẹp đến nao lòng.
Anh đi phía sau, cô ở phía trước cầm trên tay là túi thịt xiên “Lão Đại anh có muốn thử một chút không?” cô khẽ xoay người cầm một xiên thịt đưa đến trước mặt anh.
Đôi mắt của anh di chuyển xuống xiên thịt nhưng không cầm lấy mà lại cúi đầu cắn lấy một miếng, nhìn vào chính là cô đang đút cho anh ăn. Sắc mặt của cô đột nhiên ửng đỏ nhẹ, không biết diễn tả cảnh này thế nào.
“Đúng thật rất ngon.” Anh nhìn cô bình thản lên tiếng.
Đường Ly nhìn anh vội rút tay lại, rồi xoay người đi tiếp, trên đời có rất nhiều chuyện căn bản không nên xảy ra thì sẽ tốt hơn. Người thì như kẻ ngốc, người lại như mù, cô muốn sự dịu dàng của anh, cũng muốn giữ khoảng cách với anh.
Cô mua rất nhìu thứ, kẹo dẻo, thịt xiên còn có con chó là thú nhồi bông nhỏ màu đen kịt, chẳng hiểu sao vừa nhìn cô lại rất muốn mua. Còn anh chỉ đứng phía sau đi theo cô, giúp cô cầm lấy những túi đồ đã mua.
Có biết không? Suy cho cùng Đường Ly cũng là phụ nữ, cho dù cô ấy có giỏi đến mức nào, có lạnh lùng tàn nhẫn đến đâu, thì sẽ có những thứ khiến cô ấy trở thành đứa trẻ vui vẻ.
“Đường Ly! Không cần tìm cô ấy nữa, bao nhiêu năm như vậy tìm không gặp cô ấy có khi đã sớm không ở đây nữa rồi.” Mộ Triết Viễn cúi mặt nhìn Đường Ly ngồi trên băng ghế gỗ nhỏ ở gần khu phố, ánh mắt của anh trở nên nghiêm túc.
Anh không biết bản thân có tình cảm với cô không, chỉ là anh rất khó chịu khi nhìn dáng vẻ thờ ơ bất cần của cô, lại sợ cô gặp nguy hiểm hơn. Cô đang cầm thịt xiên nghe anh nói đột nhiên cả cơ thể bất động, khẽ ngẩn đầu nhìn anh muốn hỏi lý do vì sao? Chữ đến cổ họng rồi lại không nói được chỉ lẳng lặng nhìn anh.
Cơ thể của Mộ Triết Viễn cúi xuống hôn lên trán cô một cái, Đường Ly theo anh từ nhỏ, giúp anh rất nhiều việc, anh biết tình cảm của cô dành cho anh. Chỉ là đối với anh từ trước đến nay chỉ xem Đường Ly là cánh tay đắc lực của mình, sự khác biệt của cô và những người phụ nữ khác chính là anh không muốn cô thiệt thòi.
Cô cứ như lạc vào hư không, không nói được cũng không hiểu được cảnh tượng trước mắt, Mộ Triết Viễn cuối cùng là muốn gì ở cô? Tình cảm của cô anh không cần vậy thì tại sao anh lại cứ gieo cho cô những hi vọng viễn vong như vậy?
Anh không tìm cô gái của anh nữa thì không có nghĩa anh sẽ chấp nhận tình cảm của cô, cũng không có nghĩa trong lòng của anh không có cô ấy. Đột nhiên khoé môi của Đường Ly nở nụ cười nhàn nhạt cô đứng dậy cầm lấy túi đồ rồi lên tiếng với anh.
“Lão Đại! Về thôi tôi còn có việc phải làm.”
Cô nói xong cũng không đợi anh đáp mà bước đi, cánh tay của Mộ Triết Viễn rất nhanh đã vươn ra nắm lấy cô kéo ngược lại vào lòng anh, ôm trọn cô trong lòng của mình, cô trợn tròn mắt không dám nghĩ, thậm chí cô còn chưa từng nghĩ sẽ được anh ôm thế này.
“Chúng ta về biệt thự đi, ở tổ chức nhiều người như vậy em sẽ không thoải mái.” Giọng điệu anh nhàn nhạt nói với cô, đôi mắt sâu thẳm đó nhìn thẳng vào đôi mắt tròn sắc bén của cô.
Đôi mắt anh cứ như là công cụ thôi miên, khiến cô trong vô thức gật đầu, trong lòng đột nhiên cũng không khó chịu, ngược lại là cảm xúc chó chút khó nói.
Về sau cô không ở lại tổ chức nữa, cô sẽ cùng Đường Ứng em trai mình sống một cuộc sống bình thường như những người khác, không làm phiền Lương Ngôn, cũng chẳng liên lụy Lương Tiêu quan trọng nhất cô sẽ giúp Mộ Triết Viễn làm hết những gì anh muốn, giúp anh giữ vững vị trí mà không có bất kì người nào làm ảnh hưởng được đến anh.
Đường Ly thích Mộ Triết Viễn là loại cảm giác yêu thầm bị phát hiện nhưng lại không được hồi đáp, cứ lơ lửng lơ lửng không có điểm đến. Là loại cảm xúc người khác ghét nhất, tức giận cũng không được, buồn cũng chẳng xong, nắm không được, buông bỏ cũng không, bản thân như chìm vào hố đen mãi không tìm thấy được đường ra.
Từ lâu cô đã từng chút, từng chút khắc ghi người này vào trong lòng, là ân nhân, là người mà mình ngưỡng mộ là người có vị trí không ai có thể có được trong lòng cô. Nhưng người này trong lòng đã có người mà người khác cũng không có được vị trí đó.
Đôi mắt của Đường Ly đột nhiên loé lên chút ánh sáng, cô dứt khoát xoay người anh lại, cô đứng đối diện với anh hai tay đặt lên vai anh rất nhanh, động tác của cô khiến anh bất ngờ đến mức không trở tay kịp cho đến khi nghe thấy tiếng súng.
Một tiếng “Đoàngggg!!!” Vang lên, Mộ Triết Viễn cũng trở tay không kịp, anh còn tưởng cô muốn làm gì, chỉ là trong giây phút lơ là đó viên đạn đã ghim thẳng vào người của Đường Ly không lệch đi một chút.
Người kia bắn xong cũng bỏ chạy đi, bóng đen đó như mất dạng, cô nhìn anh nở nụ cười, khoé môi của cô bắt đầu chảy máu, anh ôm chầm lấy cơ thể của Đường Ly, tay bịch kín vết thương trên người cô.
“Đường Ly! Không sao, không sao đâu chúng ta đến bệnh viện, lập tức đến bệnh viện.” Anh vừa dứt câu đã bế cô lên chạy về phía xe của họ đã đỗ trước đó, bước chân của anh rất nhanh tay bế cô ở trong lòng.
Đây là lần đầu cô cảm thấy trúng đạn lại đau thế này, cũng là lần đầu cô bất cẩn không để ý đến xung quanh, đúng là không nên đi dạo phố quá nhiều, cô đúng là xui xẻo lần trước không bị đám người kia bắt lấy, thì bây giờ lại trúng đạn.
Đôi mắt cô cảm thấy buồn ngủ, nó đang báo động khiến cô chỉ muốn nhắm lại mà ngủ một giấc. Mộ Triết Viễn bế cô lên xe cẩn thận để cô ngồi trong lòng mình. Anh nổ máy xe đạp chân ga lao nhanh về phía đường lớn trước mắt, giây phút này trong đầu anh chính là sự trống rỗng không rõ, còn Đường Ly cô cũng không lên tiếng nữa…….