Nhà họ Trình và nhà họ Hứa quan hệ tới lui rất tốt, từ nhỏ đã theo đuôi gọi Hứa Dịch Châu là anh, ngược lại quan hệ của anh họ trong nhà lại rất kém, luôn coi Hứa Dịch Châu như anh ruột của mình, đặc biệt rất sùng bái Phó Văn Thâm, vì vậy cậu ta luôn ghét Chung Lê và Mạnh Nghênh.
Tiểu ma vương này mỗi lần nhìn thấy bọn họ đều sẽ không khách khí nói vài câu, nhưng thật ra từ nhỏ cậu ta đã đi theo Hứa Dịch Châu học được một thân “Chủ nghĩa thân sĩ” khinh thường, động thủ với phụ nữ, huống chi Chung Lê là bảo bối quý giá của nhà họ Chung, không ai có thể tùy tiện khi dễ.
Mạnh Nghênh thực sự không muốn vướng vào cậu †a, vì vậy cô ấy đã kéo Chung Lê đi.
Trình Vũ Ngũ hếch cằm với ông chủ: “Ông chủ, vẫn là 500kg thức ăn cho chó, chỗ cũ.”
Ông chủ nói: “Cô Mạnh vừa gọi 500kg thức ăn đưa qua đó rồi, gọi thêm nữa sẽ ăn không hết, hay là cậu nói với cậu Hứa một tiếng, tháng sau tôi sẽ giao qua cho hai
“Ai?” Trình Vũ Ngũ cầm danh sách trên bàn lên và nhìn lướt qua, nhìn thấy cái tên do Mạnh Nghênh ký tên trên đó, cậu ta khit mũi, “Ngay cả chuyện này cũng phải học hỏi chị Uyển Oánh.”
Mạnh Nghênh, người đã đi đến cửa, đóng băng.
Chung Lê, người luôn phòng thủ, cau mày và dừng lại: “Uyển Oánh nào?”
“Các cô giả bộ cái gì?” Trình Vũ Ngũ vẻ mặt khinh thường: “Hai người các cô không phải thích hợp sức bắt nạt chị Uyển Oánh sao, hiện tại còn giả bộ không quen biết, lừa quỷ à.”
Chung Lê vừa rồi đùa giỡn với cậu ta vẫn còn mỉm cười, nhưng giờ đây đôi mắt đẹp của cô liền trở nên lạnh lùng.
Mạnh Nghênh muốn kéo cô đi, nhưng Chung Lê đã quay lại và bước đến gần Trình Vũ Ngũ.
Cô hỏi, “Cái người Uyển Oánh gì đó, đã bắt đầu tặng thức ăn cho chó cho các trạm cứu hộ từ khi nào?”
Trình Vũ Ngũ cà lơ phất phơ cau mày: “Ít nhất cũng đã nhiều năm rồi, chị ấy và anh Châu đã cùng nhau làm công ích, có vấn đề gì sao, cô có ý kiến gì à?”
Chung Lê khit mũi: “Tôi còn tưởng là bao lâu.”
Trình Vũ Ngũ vừa định nói, cô khoanh tay lại: “Bạn yêu của chúng tôi từ khi học cấp hai đã gửi đồ ăn và tiền quyên góp cho trạm cứu trợ đó, chỉ cần bọn họ không thay đổi người ở trạm cứu trợ, những điều này luôn được ghỉ lại. Đi lấy cái ghi chép quyên góp của cái người Uyển Oánh gì đó của cậu ra đây, tìm không thấy ghi chép thời gian quyên tặng sớm hơn chúng tôi, thì coi như là mấy người chỉ là giả tạo.”
Trình Vũ Ngũ cười lạnh: “Cô kêu tôi tìm thì tôi đi tìm à? Gô nghĩ cô là ai chứ?”
Khí thế của Chung đại tiểu thư tràn ngập: “Tôi là bà nội của cậu, thời hạn của cậu là ba ngày, nếu không tìm được, cậu chỉ có thể nhận thua, đăng cái người thông minh lanh lợi Uyển Oánh đó lên vòng bạn bè, không được xóa trong ba tháng.”
“Cô!” Trình tiểu thiếu gia không chịu nổi kích động, chỉ vào cô nói: “Được, cô cứ chờ đó!”
Chung Lê nhìn cậu ta lần cuối, trước khi quay người rời đi, nhẹ nhàng nói: “Tôi rút lại lời khen cậu dễ thương trước đó. Không dễ thương xíu nào.”
] “Cô nói ai không đáng yêu?” Trình Vũ Ngũ cau mày, trả lời xong mới phát hiện mình rơi vào bẫy, tức giận nghiêng người.
Chung Lê đưa Mạnh Nghênh ra khỏi trung tâm mua _ sắm, sau khi lên xe, Mạnh Nghênh do dự không nói nên lời.
Không cần hỏi, Chung Lê đã báo địa chỉ của một nhà hàng Tây Ban Nha cho chú Trương tài xế, chơi một trò chơi nhỏ trên điện thoại của cô một cách buồn chán.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!