Sau đó, họ đến khu vực tập trung các cửa hàng thời trang xa xỉ, mỗi lần bước vào một cửa hàng, Mạnh Nghênh đều phải kiểm tra xem có mặt SA quen thuộc hay không, nếu có, liền thừa dịp Chung Lê không chú ý liền kéo người qua một bên nói mấy câu.
SA chưa từng thấy vị khách thần kỳ nào nên đương nhiên rất sẵn lòng hợp tác, đặc biệt là khi Chung Lê dùng những ngón tay quý giá của mình chậm rãi chỉ từng túi lấy 10 cái, rồi nói: “Gói lại hết cho tôi.”
Mười phần ngay lập tức biến thành hai mươi phần.
“Mua hết 10 cái?” Mạnh Nghênh thò đầu từ phía sau xe lăn ra phía trước, không thể tin được hỏi: “Cậu định ra ngoài mang 5 cái trên một cánh tay để biểu diễn xiếc à? Nhiêu đây cánh tay cậu mang có nổi hết không?”
Chung Lê rất hào phóng: “Tặng cậu một cái nha?” Trái tim của Mạnh Nghênh lỡ một nhịp.
“Được… à không, bạn yêu à, cậu mất trí nhớ nên quên mất giá cả của cửa hàng này đúng không? Đây là Hermes, cậu nhớ. Hermes không? 10 cái túi này cộng lại có thể mua được một căn nhà ở vùng ngoại ô đó.”
Chung Lê duỗi một ngón tay ra, chậm rãi lắc lắc: “Bạn yêu, cậu không biết chồng tớ giàu cỡ nào sao? Anh ta có một tủ trưng bày đồng hồ, trong đó đoán chừng có thể mua được mấy căn nhà ấy chứ”
Chung Lê bình tĩnh nói: “Chuyện nhỏ này không là gì cả, không đủ để khiến anh ta đau lòng đâu.”
Mạnh Nghênh lập tức dời đi sự chú ý, nhiệt tình hỏi: “Đúng rồi, nghe nói anh ta có rất nhiều đồng hồ cổ, có thật hay. không?”
“Cậu thích à?” Chung Lê lại hào phóng nói: “Để bữa nào tớ ăn cắp một cái cho cậu.”
.. Woohoo, tình chị em cảm thiên động địa này.
Mạnh Nghênh miễn cưỡng từ chối: “Không cần đâu.”
Dù luôn sát cánh vô điều kiện bên người chị em này nhưng Mạnh Nghênh vẫn thoáng tiếc thương cho Phó Văn Thâm.
Kiếp trước anh ta nhất định phạm phải đại tội gì trời không thể dung thứ, cho nên kiếp này mới phái Chung Lê thay trời hành đạo.
Thấy Chung Lê hiện đang sống trong nhà của anh ta, sau này sẽ có nhiều chỗ để anh ta nhường nhịn hơn, Mạnh Nghênh quyết định vì anh ta làm một chuyện.
Vừa ra khỏi cửa hàng, cô đã mạnh mẽ giữ chiếc xe lăn đang chuẩn bị quay sang cửa bên cạnh của Chung Lê, chỉ vào một cửa hàng nghe có vẻ công nghệ ở đăng xa và đề nghị: “Ở đăng kia có một cửa hàng thiết bị y tế, nhìn thú vị quá, đi xem đi?
Trong cửa hàng thiết bị y tế, cô không tin Chung Lê có thể mua được thứ gì khác.
Phòng họp trên tầng 23 của Quân Độ.
Cuộc họp này kéo dài rất lâu, trong khoảng thời gian này, điện thoại di động của Phó Văn Thâm đặt trên bàn, rung yếu ớt nhưng thường xuyên, tin nhắn liên tục gửi đến.
Mỗi khi nó rung, anh sẽ liếc nhìn nó và bỏ qua khi thấy đó là tin nhắn nạp thẻ.
Hơn hai giờ sau, cuộc họp kết thúc, màn đêm ngoài cửa sổ tối om.
Mọi người thở phào nhẹ nhõm, thu dọn đống tài liệu vương vãi trên bàn, tốp năm tốp ba đi ra ngoài.
Phó Văn Thâm đứng dậy, cầm chiếc điện thoại đã rung lần cuối cách đây nửa tiếng và im lặng kể từ đó, đứng trước bàn tiện tay lướt lướt.
Hàng chục tin nhăn từ thẻ ghi nợ, hóa đơn tiêu dùng đủ loại và liên tục.
Trong vòng chưa đầy 3 tiếng anh họp, Chung Lê đã ngồi trên xe lăn, chứng minh răng một người phụ nữ có thể có một cái tên khác: máy phá hủy trong phút chốc.
Rất nhanh, những nhân viên ở lại quan bế truyền thông trung ương cũng xong việc chuẩn bị rời đi, lại không ngờ phát hiện tổng giám đốc vẫn đứng đó. Một số lo lắng hỏi: “Phó tổng, anh không đi sao?”
Vị tổng giám đốc lãnh đạm chỉ “ừm” một tiếng ngắn gọn. mà không nhìn anh ta, vuốt điện thoại với đôi mắt uể oải.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhot-com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!