Anh ta cũng rất muốn xông vào trong kéo cô Lâm đi.
Đáng tiếc, anh ta không có can đảm đối mặt. với lửa giận của ngài Li.
Cô Lâm à, xin lỗi, hôm nay tôi không cứu được cô rồi.
Trên bàn cơm, giống như có mưa rền gió dữ cuốn đến, lạnh căm căm.
Rõ ràng đang trong mùa hè nóng bức, lại không biết có phải vì điều hòa chạy quá mạnh hay không mà lại rét lạnh đến thấu xương.
Ánh mắt Quyền Giản Li giống như một thanh kiếm sắc bén, đâm thẳng vào trong lòng Lâm Mặc Ca, giọng nói nhẹ nhàng giống như muốn bay đi:” Cô Lâm, tôi đối xử với con tôi như thế nào là chuyện của gia đình tôi! Không đến lượt cô xía vào!?
Lâm Mặc Ca nghiến chặt răng, bàn tay đặt dưới bàn không khống chế được run nhẹ.
Tên khốn nạn chết tiệt này!
Vũ Hàn chính là con trai cưng của cô! Cô đương nhiên có quyền can thiệp rồi!
Đúng lúc này Vũ Thần nắm chặt lấy tay cô, nhẹ nhàng vuốt ve lòng bàn tay, ý bảo cô thả lỏng lại.
Ngước mắt, đón nhận tầm mắt lạnh thấu xương của Quyển Giản Li, nghiêm túc nói: “Chú hai, Mặc Mặc chỉ là nhìn thấy cảnh chú quát Vũ Hàn mà nhớ lại tình cảnh của bản thân mà thôi, em ấy không muốn để Vũ Hàn trải qua sự đau khổ mà em ấy từng trải, hi vọng chú đừng để ý.”
Đùng!
Lại mà một đấm cực mạnh.
Làm cho chén đĩa trên bàn đều lắc lư, rượu vang đỏ sóng sáng bắn ra bên ngoài.
“Cậu không nói thì tôi cũng đã quên, cô Lâm mở miệng ngậm miệng là chú hai, không lẽ muốn gả vào nhà họ Quyền của chúng ta đến thế rồi sao!”
Giọng nói trầm thấp, lại bởi vì cất giấu lửa giận mà bắn ra từng tỉa lửa!
Lâm Mặc Ca cứ như thế nhìn thẳng vào đôi mắt khát máu điên cuồng của anh, hai mắt trong suốt cũng chứa đựng ngọn lửa hừng hực như nắng hè!
Bầu không khí giữa hai người lập tức trở nên vô cùng nóng bỏng, đại chiến, chỉ cần chạm vào là lập tức bùng nổ.
An Giai Thiến thấy tình hình không đúng, nhanh chóng khuyên can: “Giản Li, anh nói thế là hơi quá rồi, cô Lâm và Vũ Thần tình đầu ý hợp, kết hôn sẽ là chuyện sớm muộn thôi, đúng không Vũ Thần?”
Đùng!!!
Những lời này của cô ta đã châm ngồi dây dẫn.
Nhưng mà không chỉ có Lâm Mặc Ca và Quyển Giản Li, mà còn có các người lớn khác.
Vũ Thần đang định mở miệng đáp lại, lại nghe thấy Quyền Hi Phàm từ nãy đến giờ không nói gì đột nhiên trịnh trọng nói: “Làm cô An chê cười rồi, nhưng mà Vũ Thần còn trẻ, sự nghiệp chưa có. thành tựu gì, việc kết hôn vẫn còn rất sớm…”
Quyển Giản Li lạnh lùng cười nhạo: “Sớm? Hừ, lúc anh cả bằng tuổi Vũ Thần thì không phải Vũ Thần đã học tiểu học rồi sao?”
Chỉ một câu nói lập tức làm Quyền Hi Phàm nghẹn đến đỏ mặt tía tai.
Rầm!
Ông cụ Quyển đặt mạnh chén xuống bàn, giận tím mặt.
“Bậy bạt Nó là anh hai của con!”
Đáy mắt vần đục phủ đầy tơ máu, khóe môi bởi vì tức giận mà liên tục run rẩy: “Chuyện hôn nhân của Vũ Thần hiện tại còn quá sớm! Nhưng. mà còn con! Mau chóng cưới Giai Thiến vào nhà! Hoàn thành tâm nguyện của bố đi!”
Ông cụ Quyền vừa nói ra những lời này, An Giai Thiến lập tức cười xấu hổ, cụp mắt không nói gì.
Có ông cụ Quyền làm chủ, tin chắc rằng sớm muộn gì Quyền Giản Li cũng sẽ chấp nhận cô.
Chỉ là cô không hiểu, vì sao ông cụ quyền và anh cả đều khăng khăng cho rằng Vũ Thần còn quá trẻ để kết hôn chứ?
Không lẽ bọn họ không hài lòng về Lâm Mặc Ca sao?
Nói cũng đúng, muốn gả vào nhà họ Quyền thì cần phải có bối cảnh mạnh mẽ mới được.
Loại người có thân phận đê tiện như Lâm Mặc Ca thì hoàn toàn không có tư cách.
Nếu không phải may mắn có thể quen biết với Vũ Thần từ thời cấp ba, cô đừng mơ đến việc tiếp cận nhà họ Quyền.
Mà Lâm Mặc Ca lại âm thẩm bật cười.
Quả nhiên, ở trong lòng ông cụ Quyền đã sớm xem cô là một người phụ nữ bỉ ổi đê tiện rồi.
Hơn nữa một quân cờ bị lợi dùng để cá cược sao có thể xứng với trưởng tôn nhà họ Quyển của bọn họ được chứ?
Nhưng mà thái độ cứng rắn của hai bố con nhà họ Quyền cũng làm cho cô yên tâm được một chút.
Vũ Thần luôn rất hiếu thảo, nghe lời bố mẹ.
Cho nên sự phản đối của bọn họ cũng có thể cản lại một ít.
Nếu không chỉ dựa vào một mình cô thì không thể nào ngăn cản được sự bướng bỉnh của Vũ Thần.
Cô thà là bị Vũ Thần hiểu lầm, chán ghét.
Chứ không muốn làm chậm trễ cả đời của anh ta lần nữa.
“Bố thấy chọn ngày không bằng nhằm ngày, hôm nay thảo luận ra thời gian cụ thể luôn đi, bên phía thị trưởng An, bố sẽ…”
“Muốn cưới thì ông đi mà tự cưới!”
Ông cụ Quyền còn chưa nói xong, đã bị Quyền Giản Li trầm giọng ngắt lời.
Sắc mặt lập tức xanh mét, lúc xanh lúc tím, giống như một vỉ pha màu bị đổ vậy, trông vô cùng xuất sắc: “Bậy bại Cái thằng nghiệp chướng. này ăn nói bậy bạ cái quỷ gì thế hả?”
Ông tức giận dựng râu trừng mắt, Quyền Giản Li vẫn cứ bình tĩnh, không có chút rung động nào,
Ánh mắt tối tăm nhẹ nhàng đừng lại trên. gương mặt Vũ Thần, khóe môi lộ ra một nụ cười châm biếm mà khó ai có thể phát hiện ra: “Nếu như ông không muốn thì giao cho Vũ Thần đi. Cậu ta chính là trưởng tôn nhà họ Quyền, loại liên hôn ích lợi này, đồng thời còn có thể làm luôn nhiệm vụ quan trọng là sáng tạo đời kế tiếp cho nhà họ Quyền, đương nhiên phải để cho cậu ta làm rồi!”
“Giản Li…”
An Giai Thiến vốn còn đang mừng thẩm, có ông cụ Quyền làm chủ, chuyện hôn nhân của cô ta nhất định sẽ không có vấn để gì.
Lại không ngờ sẽ nghe được lời nói máu lạnh vô tình này củ Quyền Giản Li.
Gương mặt lập tức trắng bệch.
Từ lúc bắt đầu ăn cơm đến giờ, Tô Mai vẫn luôn giữ yên lặng, hiện tại không nhịn được nữa, cố gom góp lòng can đảm xen lời vào.
Em hai à, chuyện lớn thế này sao Vũ Thần nhà chị có thể gánh vác nổi chứ? Cô An chính là con gái cưng của thị trưởng, Vũ Thần nhà chị làm gì có phúc phận này…”
Quyền Giản Li cười nhạo: “Tôi cảm thấy Vũ Thần đẹp trai sáng sủa, năng lực lại rất giỏi, là duyên trời định với cô An. Huống chỉ mấy người một người chỉ cần gả vào nhà họ Quyền, một người chỉ muốn cuộc liên hôn thương nghiệp chính trị, đâu lại vào đấy, không phải là kết quả vô cùng viên mãn sao?”
Ông cụ Quyền bị chọc giận đến mức tay run lẩy bẩy, Quyền Giản Li đang châm chọc ông ta chỉ biết nghĩ đến chuyện lợi ích mà không màng đến sự hạnh phúc của con cháu.
Mắt An Giai Thiến đỏ bừng, rưng rưng nước mắt.
Ngơ ngác nhìn người đàn ông ở bên cạnh, làm người ta nhìn mà đau lòng.
Lâm Mặc Ca nhìn thấy rõ đáng vẻ của cô ta, không khỏi nhớ lại cảnh tượng khi ở bệnh viện lúc trước.
Lúc đó An Giai Thiến vì muốn gặp Quyền Giản Li mà không tiếc cắt cổ tay tự sát. Nhưng mà cuối cùng thứ đổi được chính là người đàn ông nhẫn tâm này dẫn theo cô, điển một trò hay ngay trước mặt cô ta!
Muốn ép buộc cô ta phải bỏ cuộc!
Mà lúc đó, Quyền Giản Li làm như thế là vì muốn bảo vệ một người phụ nữ khác ở phía sau anh, chính là Bạch Nhược Tuyết!
Càng nực cười là.
Người mà lúc trước anh thà lợi dụng cô để tổn thương An Giai Thiến cũng nhất quyết muốn bảo vệ kia, lại trong vòng vài ngày sau đó, cũng rơi vào kết cục vô cùng thê thảm!
Trong bữa tiệc sinh nhật trên du thuyền vào tối hôm đó, từng tiếng nói, từng câu của Bạch Nhược Tuyết đều làm cho người ta ruột gan đứt thành từng khúc.
Đến tận bây giờ, mỗi khi nhớ đến dáng vẻ cô ta khóc lóc thảm thiết, cô vẫn còn cảm thấy đau lòng.
Đây là Quyển Giản Li.
Một người tàn nhẫn độc ác, vô tình vô nghĩa, không có tính người.
Người phụ nữ nào yêu anh cũng đều sẽ không có kết quả tốt!
Ghê tởm hơn là anh không chỉ ngó lơ sự ngưỡng mộ của những người khác, anh thậm chí còn xem những người yêu quý kính trọng anh là rác rưởi, tiện tay quăng cho người khác.
Nếu như quăng cho người khác thì cũng không nói gì, anh lại cứ muốn hãm hại Vũ Thần!
Chuyện này, cô nhất quyết không thể nhẫn nhịn.
Hít sâu, cố gắng bình tĩnh lại.
Cong khóe môi, lộ ra một nụ cười mê người mà cô cảm thấy có thể chọc tức chết người khác, duỗi tay, thân mật ôm lấy cánh tay của Vũ Thần.
“Vũ Thần, không ngờ chú của anh lại biết cách chăm sóc anh thật đó, lại còn tặng cả vị hôn thê của chú ấy cho anh nữa. Tình cảm chú cháu của bọn anh thân thiết thật…”
Chỉ một câu nói, đã làm cho các người lớn đều đen mặt.
Cô cũng coi như đang nhắc nhở bọn họ.
Nếu thật sự để Vũ Thần cưới An Giai Thiến, chờ chuyện này truyền ra ngoài, sẽ là một chuyện cười cực lớn!
Nên nói là cháu cướp người phụ nữ của chú, hay là nói chú nhường vợ cho cháu đây?
Huống chỉ dựa vào sức tưởng tượng của đám phóng viên kia, nhất định sẽ viết mấy cái chuyện nhảm nhí như tình cảm rối loạn chốn nhà giàu hay là chú cháu cùng hưởng một người phụ nữ linh tỉnh.
Nếu thật sự là như vậy, vậy chẳng phải thanh danh nhà họ Quyển sẽ bị phá hủy sạch sẽ sao!
Quyền Giản Li trợn mắt tức giận nhìn, giọng nói nhẹ nhàng lại sắc lạnh: “Sao nào, cô Lâm sợ đường lui mà cô khó khăn lắm mới kiếm được bị chặt đứt sao? Dựa vào sắc đẹp của cô Lâm thì tùy tiện tìm đại một người thành thật nào cũng có thể rửa sạch đanh tiếng…”
Đùng!
Thấy thằng ranh này càng nói càng khó nghe, Lâm Mặc Ca cắn chặt răng, giơ chân.
Đá mạnh vào chân trái của tên kia.
Shh…..
Cảng chân truyền đến cơn đau kịch liệt làm anh suýt xoa, mày nhíu chặt thành
Người phụ nữ chết tiệt này!
Lúc nãy vừa khéo đá trúng ngay miệng vết thương của anh!
“Cảm ơn anh Quyền đã quá khen!”
Nghiến răng nghiến lợi nói ra từng chữ! Cực kỳ muốn nhào lên xé tên khốn nạn này thành từng mảnh nuốt chửng!
Cố nén cơn đau đớn trên đùi, Quyền Giản Li liên tục cười lạnh: “Nếu cô Lâm muốn cảm ơn tôi thì không bằng tìm thời gian rảnh nào đó, đích. thân hầu… Hừ…”
Còn chưa nói xanh, sắc mặt đã thay đổi, kêu rên.
Trán nổi gân xanh, thậm chí còn rịn ra chút mồ hôi.
Sắc mặt cũng trắng đi, cắn chặt rằng, quanh. thân tỏa ra hơi thở nguy hiểm, trong nháy mắt càn quét về phía người phụ nữ ở đối điện!
Người phụ nữ chết tiệt này lại đá anh thêm cái nữa!
Anh còn có thể nghe được tiếng đỉnh thép bị đá sâu vào bên trong khớp xương vỡ vụn!
Lâm Mặc Ca nhìn người đàn ông đang nghiến răng nghiến lợi ở đối diện, hơi rùng mình.
Cái tên khốn nạn này còn đám nói ra những lời nói đê tiện xấu xa kia ngay trước mặt tất cả người nhà họ Quyền.
Cô không đá chết anh ta coi như là anh ta mạng lớn rồi.
Cứ nhìn chằm chằm vào tên khốn nạn ở đối điện, nói bóng nói gió mỉa mai: “Chú hai à, sắc mặt chú không tốt lắm, có phải vì chú không biết tiết chế trong sinh hoạt cá nhân không vậy? Chú cần phải kiểm chế lại một chút…
Chỉ trong vòng một câu nói, đã đổ hết mọi sự xấu xa lên người anh!
Xương cẳng chân truyền đến cơn đau từng cơn, làm anh đổ mồ hôi lạnh ròng ròng.
Đến cả môi cũng mất đi màu máu, làm gì còn hơi sức đâu mà đi đấu vỡ mồm với người phụ nữ chết tiệt nhanh mồm dẻo miệng này chứ!
Vũ Thần nhẹ nhàng vỗ vai Lâm Mặc Ca, dịu đàng nói nhỏ: “Mặc Mặc, cảm ơn em đã giải vây cho anh…”
Lâm Mặc Ca cười chua xót, cũng không nói nhiều.
Cô cũng chỉ có thể làm đến thế mà thôi.
Sau này cô không thể ở cùng Vũ Thần nữa.
Nhưng cô lại hi vọng anh ta có thể tìm được một cô gái mà anh ta yêu, sống một cuộc sống hạnh phúc. Một người tốt bụng trong sáng như anh ta nhất định sẽ tìm được hạnh phúc cho riêng anh.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhot com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!