Mommy Bảo Bối: Daddy Là Tổng Giám Đốc Siêu Quyền Lực

Chương 137: Gia đình đoàn tụ


“Còn ngẩn ra đó làm gì! Đỡ tôi lên!”

“Hả? À…”

Lâm Mặc Ca ngơ ngác bước qua đó đỡ anh lên, mới chạm đến cơ thể anh đã lập tức tránh ra, giống như bị điện giật

“Cô lại lên cơn gì nữa đó!”

Ngài Li giận sôi máu.

“Anh… Anh đúng là tên biến thái, sắc ma! Anh đã say thế này rồi mà còn tỉnh trùng thượng não! Anh… đúng là cầm thú, cầm thú mà!”

Cô tất rõ ràng, cơ thể của thằng ranh này cực nóng thì chính là lúc dục vọng đang cháy hừng hực.

Mà mỗi lần như thế, cô đều không thể chạy thoát được, bị tra tấn vô cùng thê thảm.

Ngài Lí sắp bị sự ngu xuẩn của người phụ nữ này làm cho phát khóc.

Cố gắng chống người bò dậy khỏi sàn nhà, nhưng toàn bộ sức lực cơ thể đều giống như bị rút cạn, lại vô lực xụi lơ nằm dưới đất.

Một lúc lâu sau mới mệt mỏi nói: “Gọi điện thoại cho Nhạc Dũng, bảo anh ta mang bác sĩ đến!”

‘“Hả? Bác sĩ?” Lâm Mặc Ca hơi sửng sốt.

“Quyền Giản Li, anh chỉ uống say thôi mà cũng phải gọi bác sĩ sao?”

Cô thật sự không thể hiểu nỗi cách suy nghĩ của mấy cậu ấm nhà giàu này.

Một chữ, xàm.

Hai chữ, ra vẻ!

Ba chữ, hay ra vẻ!

Lửa giận của ngài Li bốc lên, thật sự không. thèm chấp nhặt với người phụ nữ ngu xuẩn này nữa.

Nhưng mà anh cũng không thể nằm dưới đất mãi được, nếu cứ tiếp tục như thế, sẽ chết người thật.

Ngẩng đầu lên, nghiến răng nghiến lợi nói: “ ‘Không lẽ cô không phát hiện ra tôi đang sốt sao! Sốt đó!”

Còn nói cái gì mà tỉnh trùng thượng não, trong đầu người phụ nữ này nghĩ cái gì thế!

Ặc…

Sốt?

Thật không đó.

Lâm Mặc Ca rón ra rón rén đi qua đó nhìn anh, ừm, mặt đúng là đỏ thật.

Không lẽ cô hiểu lầm thật sao?

Giật giật khóe môi: “Sốt cũng đáng đời! Ai bảo anh nửa đêm không ngủ được chạy ra ban công uống rượu, bày đặt giả vờ làm lãng tử xuân đau thu buồn cái gì. Sốt cho dừa! Đây là ông trời đang phạt anh… ai bảo ngày hôm qua anh dám bạo hành tôi…”

Câu nói cuối cùng, chỉ lẩm bẩm nói.

Chỉ hơi phàn nàn một chút thôi.

Lại không có can đảm làm anh nghe được.

Ngài Li đảo cặp mắt đen nhánh lạnh lùng qua mặt cô, cho đù đang bệnh, cơ thể vô cùng suy yếu, nhưng khí thế lại không yếu đi chút nào.

“Lâm Mặc Cai Cái đồ phụ nữ không có lương, tâm này, cô còn đám hả hê sao!”

‘Ngài Li nghiến răng ken két: “Còn không phải vì cô hại tôi sao! Nếu cô ngoan ngoãn ở lại, tôi còn cần đi tắm nước lạnh à…”

Nghĩ đến ngày hôm qua là lại bực bội khó chịu.

‘Người phụ nữ chết tiệt này có thể đễ dàng khiêu khích anh, sau đó lại bỏ trốn mất dép!

Làm cho anh phải tắm nước lạnh gần một tiếng đồng hồ, khó khăn lắm mới có thể đè ép ngọn lửa trong lòng xuống.

Hơn nữa dáng vẻ của người phụ nữ ngu ngốc này cứ luôn hiện lên trước mặt anh.

Làm anh không thể nào chợp mắt được.

Cuối cùng chỉ có thể đi ra ngoài ban công uống rượu.

Người phụ nữ này không chịu nhận lỗi, vậy mà còn đám nói anh đáng đời!?

Nếu không phải hiện tại ngài Li không có chút sức lực nào, anh thật sự rất muốn đè cô gái này xuống!

Lâm Mặc Ca bị anh nhìn bằng ánh mắt thâm trầm kia, sởn tóc gáy.

Không thể không thừa nhận, khi người đàn ông này trở nên âm u độc ác thì lại càng thêm yêu nghiệt.

Xùy xùy xùy!

Nghĩ cái gì đó!

Thằng này là ác mai Nhất định không được trúng kế của anh ta!

Lâm Mặc Ca hít thở sâu vào lần, lúc này mới bình tĩnh lại.

*Anh tỉnh trùng thượng não mà còn trách tôi! Không phải có một đống phụ nữ luôn vây lấy anh sao, muốn phát tiết thì tùy ý ngoắc tay là sẽ có vài người chạy đến, cần gì phải giả vờ trong sạch chứ?”

Cô nói thầm, còn không quên xách tay anh lên kéo tiếp: “Nếu như anh không nỡ thì sao không gọi người đẹp Nhược Tuyết của anh ở lại, cô ta ước gì được hầu hạ anh mà…”

Hai chữ Như Tuyết vừa ra khỏi miệng, sắc mặt Quyển Giản Li đã trầm xuống, không hé răng.

Lâm Mặc Ca phí sức chín trâu hai hổ mới kéo. anh về được đến phòng ngủ.

Đương nhiên dọc đường đi, ngài Li bị đụng đầu rất nhiều lần. Đến cuối cùng, anh bỏ cuộc.

Dứt khoát nằm dưới đất giả làm người chết. 

“Để tôi chết ở trong phòng khách luôn đi, chết ở đây còn được toàn thây…”

Ngài Li nhắm mắt lại, không còn lưu luyến cõi đời nữa.

Anh đột nhiên ý thức được một vấn đề rất nghiêm trọng.

Nếu cứ tiếp tục ở chung với người phụ nữ này mãi, một ngày nào đó anh sẽ bị tra tấn đến chết, hơn nữa còn chết oan chết uổng, là cái kiểu nói ra sẽ mất mặt đó.

Chẳng hạn như lái xe đến chết…

Chẳng hạn như uống say bị cô kéo chết…

Lại chẳng hạn như bị sự ngu ngốc của cô chọc tức chết…

Mười phút sau.

Nhạc Dũng dẫn theo một người bác sĩ tư nhân vô cùng lịch thiệp vội vàng chạy đến.

Hai người vừa vào phòng ngủ, bên trong đã bận rộn vội vàng một lúc lâu, sau đó Nhạc Dũng mới đi ra.

Thấy Lâm Mặc Ca đang ngồi trên ghế sofa và Vũ Hàn đang nghiêm túc ngồi bên cạnh đọc sách.

Lúc nãy khi anh ta nhận được điện thoại của Lâm Mặc Ca, còn cảm thấy có chút kinh ngạc.

Hình như đêm qua khi cô Lâm rời đi có vẻ rất khó chịu, không ngờ hôm nay mới sáng sớm lại đến.

Xem ra mối quan hệ giữa ngài Li và cô Lâm còn phức tạp hơn những gì anh ta tưởng tượng.

Nhưng mà những chuyện này anh ta không nên biết đến, cho nên không hỏi thăm quá nhiều.

Chỉ cười chào hỏi.

“Anh ta thế nào rồi? Có chết chưa?” Lâm Mặc Ca nghĩ sao nói vậy.

Nhạc Dũng ứa mồ hôi lạnh, sao cô Lâm lại nói thẳng những lời đang suy nghĩ trong lòng ra như thế chứ.

Ngượng ngùng cười: “Ngài Lỉ luôn rất khỏe mạnh, chỉ là bị cảm thôi, sẽ hết bệnh rất nhanh Nhưng mà… sao tự nhiên ngài L lại sốt vậy…

“Khụ khụ..”

Lâm Mặc Ca vốn đang chột dạ, nghe anh ta hỏi thế, suýt chút nữa đã sặc.

Một lúc lâu sau mới bình tĩnh lại, lẩm bẩm nói: “Chắc là tối uống say lại không đóng cửa sổ, trúng gió đêm…”

Cô cũng không thể nói là anh vì cô mà tắm nước lạnh suốt một tiếng đúng không?

Quyền Giản Li không sợ mất mặt, cô sợ.

Nhạc Dũng bất đắc dĩ thở dài: “Sao lại bệnh ngay lúc này chứ…”

Nghe được ẩn ý trong lời anh ta, Lâm Mặc Ca không nhịn được hỏi: “Sao vậy?”

Không lẽ bị bệnh cũng phải canh đúng ngày đúng giờ sao?”

Nhạc Dũng nhìn cô, lại nhìn cậu chủ nhỏ đang ngồi đọc sách ở bên cạnh, lúc này mới mở miệng nói: “Thật ra tối hôm nay ngài Li cần phải về nhà cũ.”

“Vì sao nhất định phải về? Có chuyện quan trọng gì sao?”

Lâm Mặc Ca còn chưa mở miệng, Vũ Hàn đã hỏi trước.

Có lẽ bởi vì cậu nhóc không thích nơi đó, cho nên có chút nhạy cảm với hai chữ nhà cũ.

“Vâng cậu chủ nhỏ, mấy ngày trước ông cụ đã ra lệnh, bảo tối nay ngài Li đẫn theo cháu về, hơn nữa còn trịnh trọng nhắc nhở, hình như có tiệc gia tộc gì đó, ai cũng không được phép vắng mặt.”

Nhạc Dũng nghiêm túc báo cáo.

Vũ Hàn hơi nhíu đôi mày xinh đẹp lại.

Nhìn về phía Lâm Mặc Ca.

Lâm Mặc Ca liếc nhìn con trai, biết ngay trong lòng cậu nhóc đang nghĩ gì, chỉ là vì Nhạc Dũng còn có ở đây nên không thể nói thẳng ra.

“Nhưng hiện tại ngài Li yếu như thế này, chỉ sợ buổi tối không thể đi được… Không biết ông cụ Tại nổi trận lôi đình thế nào nữa đây…”

Nghĩ đến đây, Nhạc Dũng lại càng thêm lo lắng.

Tính cách của ông cụ và ngại Li đều nóng nảy giống hệt nhau.

Cố tình hai bố con còn cứ thích chống đối nhau.

Hiện tại đến cả cậu chủ nhỏ cũng “kế thừa” “ truyền thống tốt đẹp” này, suốt ngày chỉ nghĩ cách chống đối với ngài Li.

Ngẫm lại thì ngài Li cũng rất đáng thương.

Trong lòng Lâm Mặc Ca lại đột nhiên xuất hiện một ý tưởng khác. 

Đừng nói là Quyền Giản Li cố ý bị bệnh đó nha?

Nói cái gì mà vì cô nên mới tắm nước lạnh, nhưng cô cảm thấy anh không muốn về nhà cũ mới là lý do đúng đắn nhất.

Nhưng mà cô cũng không muốn anh đi về, nếu thế, Vũ Hàn cũng sẽ không cần phải về.

Dù sao hôm nay cô cũng vừa mới mang Vũ Hàn đến nơi này thôi, nếu lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì đó cũng không tốt.

“Anh ta bị bệnh chứ không phải cố ý không muốn về, cho dù ông cụ có biết được thì chắc cũng sẽ thông cảm cho anh ta mà, đúng không?” Lâm Mặc Ca không quá tự tin hỏi.

Nhạc Dũng ủ rũ ậm ừ: “Hi vọng là thế.”

Thông cảm mới là lạ đó, giữa ông cụ và ngài Li không bao giờ có chuyện thông cảm gì hết.

Hãi bố con bọn họ là kiểu không chết không thôi.

Ngẩng đầu nhìn cậu chủ nhỏ: “Cậu chủ nhỏ, bà chủ hỏi cháu ở chỗ này có quen không, nếu không thích thì chú đưa cháu chủ về nhà cũ.”

“Chú nói với bà nội, cháu ở chỗ này rất vui, bảo bà nội đừng lo.”

Vũ Hàn từ tốn nói, khéo léo che khuất nỗi bất an trong lòng, cậu bé không muốn rời khỏi mẹ đâu.

Nhạc Dũng đáp lại, có chút kinh ngạc.

Không phải mấy ngày trước cậu chủ nhỏ còn cãi nhau với ngài Li, còn mắng đuổi cô Bạch đi sao?

Hơn nữa vì muốn chống đối với ngài Li, còn cố ý không tắm rửa suốt một tuần, đuổi việc mấy người hầu.

Sao bây giờ lại chịu ở chỗ này rồi?

Thật đúng là có chút kỳ lạ.

“Nhưng mà…”

“Anh Nhạc Dũng!”

Lâm Mặc Ca nhanh chóng ngắt lời anh ta, sợ anh ta sẽ nhìn ra manh mối gì đó: “Anh cứ yên tâm đi, sau này tôi chính là bảo mẫu đặc biệt của cậu chủ nhỏ, nhất định sẽ chăm sóc cậu bé cẩn thận.”

Nhạc Dũng nghe xong lời này lại càng thêm kinh ngạc.

Từ trước đến nay cậu chủ nhỏ đều không cho phép người khác chạm vào người, đuổi hết toàn bộ người hầu mà bà chủ cử đến.

Sao bây giờ lại đồng ý cho cô Lâm làm bảo mẫu riêng của cậu bé rồi?

Hơn nữa ngài Li còn đồng ý sao?

Đầu óc đột nhiên load không kịp.

Quả nhiên, suốt đời này anh ta cũng không thể đoán được suy nghĩ của ngài Li.

Đợi đến khi Nhạc Dũng và bác sĩ tư nhân rời đi rồi, Lâm Mặc Ca mới đi kiểm tra trạng thái của Quyển Giản Li.

Đã hạ sốt, uống thuốc xong, ngủ một giấc nữa chắc là sẽ không còn vấn đề gì.

Vốn dĩ cũng chỉ là bị cảm phát sốt mà thôi, có lẽ còn thêm say rượu nữa cho nên tình trạng của anh mới nặng hơn một chút.

Bởi vì Nguyệt Nhỉ cứ luôn la lối nói đói bụng, cô trực tiếp đi vào phòng bếp nấu ăn.

Hôm nay cũng coi như là bữa cơm sum họp đầu tiên, không thể qua loa được.

Đương nhiên, ý nghĩa của buổi sum họp này. chỉ có ba người bọn họ biết, trừ người nào đó đang, nằm trong phòng ra.

Cô bận rộn ở trong phòng bếp nấu cơm, rửa rau.

Vũ Hàn nhìn cô bằng ánh mắt mong đời.

Một lúc lâu sau mới mở miệng hỏi: “Mẹ, nếu ệnh, phải về nhà cũ, có phải con cũng phải về theo không?”

tối nay bố hết

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.