Mommy Bảo Bối: Daddy Là Tổng Giám Đốc Siêu Quyền Lực

Chương 81: Bảy ngày định tình, quyết tuyệt


Ẩm!

Trong thoáng chốc, trái tim cô rung lên

Người phụ nữ anh dốc sức che chở gìn giữ lại không phải là nốt chu sa trong lòng anh?

Trong đầu trống rỗng, khi cô còn chưa kịp hỏi Tại thì môi của anh đã vội vàng không kịp chuẩn bị bao phủ xuống.

Mang theo sự nóng bỏng và vuốt ve an ủi, dễ dàng cạy mở răng môi của cô.

Đôi tay lớn vòng ở bên hông, ôm chặt cô hơn một chút, tựa như muốn hòa cô vào trong máu thịt.

Trong đoàn người nhẹ nhàng nhảy múa bên. ngoài, khuôn mặt Bạch Nhược Tuyết tái nhợt, rơi lệ đầy mặt.

Thân thể rung động gần như ngất xỉu.

Nếu như không phải có sự chống đỡ của Sở ‘Tầm Phong cô ta đã ngã ngồi trên đất từ lâu rồi.

Ngón tay mảnh khảnh siết sao nắm chặt cánh tay của anh ta, khóc không thành tiếng.

“Tầm Phong, anh nhìn thấy không, anh ấy đang hôn cô ta…”

Giọng nói nghẹn ngào nghe không rõ ràng, nhưng vẫn lọt vào sâu trong tai Sở Tầm Phong.

Hai con mắt như bị lửa giận cắn nuốt, trong. giọng nói như mang theo đao kiếm: “Anh ta chỉ là gặp dịp thì chơi thôi, cô đừng coi là thật. Người phụ nữ kia quá mức bình thường không có gì lạ, chẳng qua là có lẽ bây giờ cậu Ly cảm thấy cô ta mới mẻ, không bao lâu sau chơi chán… Cho nên. đến lúc đó anh ta sẽ tự trở lại bên cạnh cô.”

Tuy là hết sức muốn an ủi người bên cạnh, nhưng nói ra như thế, đến cả anh ta cũng cảm. thấy chột đạ.

Quen biết với Quyền Giản Li nhiều năm như vậy, tất nhiên anh ta rõ như lòng bàn tay.

Quyển Giản Li đối với Lâm Mặc Ca không. giống với những người phụ nữ khác.

Chỉ là bây giờ anh ta không muốn tin mà thôi.

“Không… anh không cẩn khuyên tôi, tôi hiểu  mà…”

Bạch Nhược Tuyết nghẹn ngào nói, giọng nói như khóc như than: “Tầm Phong, vừa rồi anh thấy chứ, Giản Li anh ấy cười đấy… Anh ấy cười với người phụ nữ kia đấy…”

Cô ta chưa bao giờ thấy anh cười như vậy. Ròng rã mười năm, mấy nghìn ngày đêm, anh keo kiệt chưa từng cho cô ta một nụ cười. Cô ta cứ tưởng anh vốn là như thế.

Cô ta cho là anh sẽ không bao giờ cười.

Nhưng mà bây giờ lại trơ mắt nhìn người đàn ông lạnh lùng như núi, lý trí đến mức làm người run sợ lại cười với một người phụ nữ khác.

Anh cười nhẹ nhàng như vậy, mê hoặc lòng người như vậy.

Trong mắt của anh đều là bóng hình của người phụ nữ kia sao?

“Tuyết Nhi…”

Sở Tầm Phong nhẹ nhàng đỡ vai của cô ta, cảm giác được cơ thể đối phương đang run rẩy, tức đến nghiến răng nghiến lợi.

Ánh mắt mang theo ánh sáng ác liệt, nhìn về phía hai người vẫn ôm hôn trên sàn nhảy, chỉ ước gì xé nát hai người kia.

Sở Tầm Phong quay đầu nhìn khuôn mặt rơi đầy nước mắt, anh ta cụp mắt: “Tuyết Nhi, không. nên suy nghĩ nhiều, dù sao giữa hai người vẫn có mười năm tình cảm, sao có thể nói đứt là đứt? Chắc chắn trong lòng anh ta có cô.”

Bạch Nhược Tuyết cười buồn bã: “Thật sao? “Trong lòng của anh ấy thật sự có tôi à?”

Giọng nói càng lúc càng khàn, lộ ra sự giãy giua yếu ớt: “Mười năm đấy, tôi đợi ở bên cạnh anh ấy ròng rã mười năm trời, trước kia tôi vốn cho rằng đoạn quan hệ này đã không thể phá vỡ. Nhưng mà… Cuối cùng lại không chống chọi nổi với sự lạnh lùng của anh ấy.”

Cơ thể dường như bị khoét rỗng, cô ta yếu ớt tựa lên đầu vai Sở Tầm Phong.

Nước mắt rơi xuống lã chã.

“Tầm Phong, là lỗi của tôi, lỗi của tôi mà… Tôi không nên bắt anh ấy cho một cái danh phận, tôi không nên hờn đỗi đòi chia tay… Nếu thế tôi vẫn có thể luôn ở bên cạnh anh ấy như trước kia.”

Sở Tầm Phong thở dài, lại không biết an ủi ra sao.

Lớp trang điểm trên mặt đã bị nước mắt rửa sạch từ lâu, những vẫn đẹp bi thảm đến mức động lòng.

Chỉ là người cô ta chờ đợi yêu thương lại ôm. lấy một người phụ nữ khác.

Trái tim bị mạnh mẽ đâm nát, hoàn toàn nát. vụn.

Nếu như hôm đó cô ta không hờn giận đưa ra lời chia tay, không nên lấy biện pháp lấy lui làm tiến này ép buộc anh.

Có lẽ hôm nay bọn họ sẽ không đi đến một bước này.

Chỉ là cô ta chưa từng nghĩ đến, tình cảm. mười năm chỉ vì một câu chia tay của cô ta mà hoàn toàn kết thúc.

Cô ta vốn cho rằng anh sẽ đỗ dành mình.

Anh sẽ khuyên cô ta và thuận theo ý cô ta.

Nhưng kết quả lại là im lặng để cô ta nói ra lời chia tay, vẽ dấu chấm hết cho đoạn tình cảm mười năm này.

Tất cả những điều này đều là lỗi của cô ta.

Là cô ta tham lam quá, mới tự đẩy mình tới bước khó khăn như bây giờ.

Nếu như có thể thay đổi, cô ta nhất định sẽ không mơ tưởng hão huyền gì, chỉ nguyện yên. lặng ở gần bên cạnh anh, vậy là đủ rồi.

Tiếng đàn dương cầm du dương, tựa như vĩnh viễn sẽ không kết thúc, róc rách chảy xuôi

Đoàn người nhảy múa, quần áo lộng lẫy trang điểm tỉnh xảo, tựa như đây là một bữa tiệc tối lộng, lẫy mà lóa mắt.

Nhưng mà nào ai biết được phía sau những. hoa lệ kia là sự dối trá và đơ bẩn như thế nào.

Mà tất cả những điều này đều không có liên quan gì tới Lâm Mặc Ca.

Bây giờ cô như một con búp bê trống rỗng. không có linh hồn, xụi lơ trong khuỷu tay rắn chắc của Quyển Giản Li.

Lúc răng môi giao hòa, hơi thở cùng sự báo. đạo và nóng bỏng của anh bao phủ lấy toàn bộ, thần trí của cô.

Cô bất ngờ đắm chìm trong nụ hôn của anh, không có cách nào tự kiểm chế.

Lúc hôn đến say sưa, cơ thể đột nhiên run lên.

Cô cảm giác được sự cứng ngắc từ phần bụng, mãnh liệt truyền đến.

Chỉ trong chớp mắt lý trí biến mất bị kéo về, muốn tránh thoát nhưng lại bị anh ràng buộc càng chặt hơn.

Dưỡng như anh hoàn toàn không bận tâm đây là chỗ nào, chỉ muốn triển miên theo ý thích của mình.

Lâm Mặc Ca vội đến độ bấm lên hông anh, nụ hôn của anh lại càng kịch liệt hơn, đường như đang muốn trừng phạt cô, như muốn đoạt lấy cả hơi thở của cô.

Dưới tình thế khẩn cấp, hàm răng đột nhiên hợp lại cắn mạnh xuống.

“Shhh…”

Quyền Giản Li bị đau mới chịu thả ra, không cam lòng rời khỏi sự ngọt ngào đó.

‘Tất nhiên đầu lưỡi đã bị cắn rách.

Lông mày nhíu lại thật chặt, đôi mắt vừa rồi còn ôn tồn bây giờ nhạt xuống, toát ra ánh sáng, lạnh băng dọa người.

Bàn tay to lớn đột nhiên mạnh mẽ kéo cô vào. ngực mình, theo đó bấm một cái lên cái mông mềm mại, động tác thô lỗ mà trực tiếp trừng phạt cô.

“Quyền Giản Lil Có người nhìn đấy!”

Cô khẽ hô một tiếng, trước đó cô đã cảm thấy những ánh mắt trần trụi kia chiếu lên người mình.

‘“Thì sao chứ?” Trong mắt của anh cuồn cuộn sóng ngầm, càng phát ra sự mập mờ, nhìn bờ môi sưng đỏ của cô, khóe miệng anh lại cong lên: “ Mèo con không nghe lời thì phải trừng phạt như thế nào?”

Khuôn mặt nhỏ thoáng chốc đỏ bừng, thẹn thùng cụp mắt xuống.

Giọng nói lại không chịu thua kém: “Là anh bắt nạt tôi trước! Tôi cảnh cáo anh, nếu như lại nhân lúc người ta không để ý như thế, tôi sẽ đi tố cáo anh quấy rối tình dục!”

Anh khịt mũi như thể coi thường cô rồi mỉm cười: “Vậy thì thừa địp em còn để phòng thì được, hay là nói cuối cùng em cũng muốn quyến rũ anh rồi?”

Giọng điệu ngả ngớn làm người ta nghiến răng,

Nhưng cô lại không thể làm gì.

Có lẽ là sự ngọt ngào giữa hai người quá kiêu ngạo, càng ngày càng hấp dẫn nhiều ánh mắt chăm chú, mặt của cô càng đỏ bừng lên.

Cô nóng lòng nhanh chóng rời khỏi chỗ thị phi này.

Nhưng mà anh lại rất hưởng thụ sự chú ý này, hay là nói anh vốn không thèm để ý chút nào.

Ngâm lại thì chắc là vế sau.

Từ trước đến nay họ Li làm sao lại để ý đến những ánh mắt như con kiến hôi kia chứ?

Cuối cùng một bản nhạc cũng kết thúc.

Đoàn người đang nhảy múa cũng chậm rãi dừng lại, đi ra khỏi sàn nhảy.

Cùng lúc đó, từ một hướng khác đẩy ra một chiếc xe đẩy pháo hoa cỡ nhỏ.

Phía trên còn có một chiếc bánh ga tô xinh. đẹp tỉnh xảo, trên bánh ga tô có một bé gái được làm khéo léo xinh đẹp, đang xoay tròn tao nhã theo tiếng nhạc.

Tiếng đàn dương cầm lại vang lên, lại là một Khúc nhạc chúc mừng sinh nhật.

Người ở hiện trường như bị ảnh hưởng cùng, nhau hát lên:

“Chúc bạn sinh nhật vui vẻ… Chúc bạn sinh nhật vui vẻ…”

Bạch Nhược Tuyết vốn còn nước mắt đầy mặt, trong nháy mắt khôi phục vẻ dịu đàng xưa này, đưới sự che chúc của mọi người, mặt mày mỉm cười tràn đầy hạnh phúc.

Sau khi đốt hết pháo hoa chỉ còn lại một ngọn nến. tiếng nhạc du đương phụ họa, nhưng cũng mang đến hạnh phúc vô tận.

‘“Nhược Tuyết, sinh nhật vui vẻ!”

“Nữ thần, sinh nhật vui vẻ!”

Trong chốc lát gần như là trắm miệng một lời, đều tràn đầy lời chúc

Hôm nay người tới ngoại trừ người cùng công ty cô ta là một số người hâm mộ, dĩ nhiên người phụ nữ yểu điệu như hoa loa kèn này là nữ thần. trong lòng bọn họ.

Phải biết rằng có thể ở cùng nữ thần ngày sinh nhật là vinh hạnh lớn lao như thế nào của họ.

“Cảm ơn, cảm ơn lời chúc của mọi ngườ

Bạch Nhược Tuyết thong thả nói, giọng nói dịu dàng mềm mại như trước đó.

Trong nháy mắt đã bắt được trái tìm của người hâm mộ.

“Nhược Tuyết, cầu nguyện đi!”

Trợ lý đứng bên cạnh cô ta để nghị.

Đám người lập tức gật đầu phụ họa.

Bạch Nhược Tuyết cười một tiếng, ánh mắt lại vượt qua đám người nhìn thẳng về hướng Quyền. Giản Li đang đứng ở một đầu khác.

Anh đã khôi phục vẻ mặt lạnh nhạt, ngay cả ý cười trong đôi mắt cũng bị che giấu, lạnh đến mức làm người ta kinh ngạc.

Đôi mắt cô ta còn hơi sưng đỏ, lại lần nữa dâng lên sự ướt át, kinh ngạc nhìn người kia từ từ mở miệng, giọng nói dường như có vẻ nghẹn ngào.

“Mười năm bên nhau bầu bạn sớm chiều, sinh mạng của em từ lâu đã hòa thành một thể cùng anh. Em nguyện dùng mỗi mười năm trong quãng, đời còn lại đều trôi qua với anh. Giản Li, cho đù bao lâu hay đến khi nào, em cũng sẽ ở nơi này chờ anh, chờ anh hồi tâm chuyển ý trở lại bên cạnh em.”

Cả hội trường lặng ngắt như tờ.

Ngay cả tiếng đương cầm du đương kia cũng lập tức ngừng lại.

Bầu không khí yên tĩnh như chết chóc.

Nhiều người như thế nhưng không có một ai đám lên tiếng phá vỡ sự yên lặng này.

Bởi vì đám người đều bị lời nói này của cô ta làm cho kinh sợ.

Nữ thần Bạch Nhược Tuyết của bọn họ lại yêu một người đàn ông đã mười năm!

Trời ạ, để tài này quá sức oanh tạc rồi!

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen Hot. Vào google gõ: Metruyen Hot để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.