Đây là những chuyện mà Quý Sở Yến suy nghĩ bấy lâu nay, cô chẳng thể nào ngồi yên mặc kệ được.
Ngày hôm sau, Tô Điềm đi làm như thường lệ.
Vừa ngồi vào ghế văn phòng, cô còn chưa kịp cất túi xách thì mấy nữ đồng nghiệp đã xông tới
Một người trong đó dẫn đầu vội vàng nói: “Điềm Điềm, hôm qua cô nói người tới đón cô là anh trai cô à?”
Một người khác nhanh chóng phụ họa: “Anh trai cô đẹp trai thật đấy… Không biết anh ấy có bạn gái chưa?”
Thậm chí còn có người đi thẳng vào vấn đề: “Cô có thể cho tôi thông tin liên lạc của anh ấy không?”
Tô Điềm chớp mắt, nhìn mấy người trước mặt.
Bọn họ cũng chớp mắt nhìn cô, ai cũng muốn phô. diễn hết tài năng của mình, như muốn nói: “Tô Điềm, cô mau nhìn tôi đi, xem tôi có xứng đáng làm chị dâu cô không?”
Tô Điềm giật giật khóe miệng.
Hình như cô đùa hơi quá trớn rồi.
Có một câu nói rất hay, một lời nói dối cần vô số lời nói dối để che đậy.
Tô Điềm cố gắng tìm kiếm một cái cớ trong lòng, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, cô chỉ có thế trả lời bằng một câu không làm mất lòng ai.
Cô bình tĩnh lên tiếng, nhưng lời nói ra lại chẳng khác nào sét đánh giữa trời quang, khiến tất cả mọi người không phản ứng lại kịp.
Cô nói, “Anh trai tôi, anh ấy không thích phụ nữ.”
Nghe vậy, vẻ vui mừng trên mặt tất cả các nữ đồng nghiệp nhanh chóng vụt tắt.
Người dẫn đầu cười ngượng nghịu: “À… ha ha ha, không sao đâu, không sao đâu…Cái gì nhỉ… À… Chúc anh trai cô sớm tìm được hạnh phúc của mình”