Tất nhiên, nếu không lên giường… thì lên sofa, lên bồn tắm, lên bàn… chỗ nào cũng được.
Quý Sở Yến ngước mắt nhìn về phía cô, cô mặc một chiếc váy màu vàng, trông dịu dàng hơn chiếc váy hôm qua một chút, nhưng dung mạo vẫn không thay đổi chút nào. Cô vẫn tinh xảo và xinh đẹp như vậy, còn có… bộ ngực căng tròn và đầy đặn trông vẫn mê người như thế,
“Anh Quý” Tô Điềm gật đầu với anh một cái, lên tiếng chào hỏi.
Mặc dù cả hai đã biết tên nhau từ hai giờ trước nhưng Tô Điềm vẫn lựa chọn cách xưng hô lịch sự và xa cách nhất.
Cô gọi xong thì cũng cảm thấy hơi khó xử, rõ ràng khoảng cách trên giường của hai người là âm, thế mà sau khi xuống giường lại giả vờ khách sáo như thế này.
Quên đi, hầu hết bạn tình đều như thế.
Nói đi cũng phải nói lại, cô rất sợ Quý Sở Yến há miệng gọi cô “Bảo bối”. Thế nên cô nhất định phải đánh một đòn phủ đầu, tạo khoảng cách giữa hai người.
Quý Sở Yến nhìn cô chăm chú, không biết đang suy nghĩ điều gì, khóe môi khẽ nhếch lên: “Ngồi đi, cô Tô.”
Ừm, tốt lắm, nói như thế nào nhỉ? Quân tử chỉ giao nhạt như nước, bạn tình… cũng cần phải có cảm. giác xa cách một chút.
Tô Điềm thở phào một hơi, ngồi xuống đối diện anh.
“Cäm thuốc đi, sau khi ăn xong thì uống” Quý Sở ‘Yến đẩy một hộp nhỏ tới trước mặt cô. Tô Điềm nhìn lướt qua một cái, vội vàng cầm lấy, nhét vào trong túi xách.
Cô theo bản năng định nói “Cám ơn”, nhưng lời đến bên miệng lại đổi thành: “Biết rồi, sẽ uống đúng giờ.”
Bắn tỉnh vào trong rồi lại đưa thuốc cho cô, điều này hình như chẳng có gì để cô “cám ơn” cả.”
“Gòn đây là báo cáo kiểm tra sức khỏe định kỳ” Quý Sở Yến tiếp tục đưa một phần văn kiện cho cô.
Tô Điềm cảm thấy hơi choáng váng, không ngờ anh lại mang báo cáo tới thật.