*Thẩm thiếu gia, cậu phải cẩn thận chứ.
“Sao bảo vết thương trên người tôi không nguy hiểm?”
*Thì cậu vẫn sống sờ sờ đó thôi!
Thẩm Cảnh Liên nheo mắt “người phụ nữ này…”
*Được rồi, đừng làm cho sắc mặt mình khó coi như thế nữa…để tôi đỡ cậu.
“Không ngờ rằng mình lại có lúc nương tựa phụ nữ”.
Cô Tinh nặng nhọc đỡ Thẩm Cảnh Liên ngồi lên xe lăn và đẩy anh đến thăm Trang Thiên Tích…vừa đến đã thấy Trang Thiên Tích đang mò mẫm tìm kiếm gì đó…
Choang…
*Cậu chủ nhỏ cẩn thận!
A…a…
Trang Thiên Tích phải hít hà vài hơi khi bị những mảnh vỡ thủy tinh đâm vào lòng bàn tay.
*Kìa cậu chủ nhỏ, có sao không?
‘Cháu khát!’
*Sao không nhờ người giúp?
‘Cháu có gọi nhưng không thấy ai’.
*Để tôi xem vết thương trên tay giúp cậu đã.
‘Cháu không sao, chỉ vài mảnh vỡ thủy tinh thôi ạ!’
Thẩm Cảnh Liên đau lòng nhìn con trai.
Cảm nhận được trong phòng không phải chỉ có cậu và Cô Tinh, Trang Thiên Tích khẽ lên tiếng hỏi “ai vậy?”
Cô Tinh giúp Trang Thiên Tích rửa vết thương trên tay “cậu chủ nhỏ đừng quá chủ quan, vết thương tuy nhẹ nhưng cũng phải sát trùng sạch sẽ thì nó mới nhanh lành”.
Trang Thiên Tích im lặng không lên tiếng, cậu đang suy nghĩ….vì không biết người đến là ai.
‘Cô Tinh đến cùng ai vậy?’
Cô Tinh nhìn Thẩm Cảnh Liên nhưng không lên tiếng.
“Là ta!”
Nghe giọng nói trầm ấm của Thẩm Cảnh Liên, Trang Thiên Tích mỉm cười “là chú à? Chú đã cứu cháu…cháu còn chưa có dịp để đền đáp”.
Thẩm Cảnh Liên nheo mắt “chú?”
Trang Thiên Tích gật đầu “không thể xưng hô như thế sao ạ? Cháu xin lỗi…vậy cháu nên xưng hô thế nào?”
“Ba!”
Trang Thiên Tích giật mình “ba?”
“Ừm!”
Trang Thiên Tích đưa ngón tay trỏ lên gãi mũi “có luôn…”
“Ta là ba của con”
Cô Tinh nghe xong cũng không lấy làm lạ, vì lần trước Thẩm Cảnh Liên đã từng truyền máu cho Trang Thiên Tích. Hơn nữa thì Cô Tinh cũng đã xác thực sự thật bằng cách giám định ADN của hai người họ.
Khụ…khụ…
Thẩm Cảnh Liên biết mình hơi đường đột nên ho khan vài tiếng “con thế nào rồi?”
‘Cảm ơn chú, cháu không sao…chỉ là tạm thời mắt cháu vẫn chưa thể nhìn thấy!’
Thẩm Cảnh Liên lăn xe đến bên cạnh Trang Thiên Tích và vỗ nhẹ bàn tay cậu “cố lên!”
Trang Thiên Tích ngại ngùng rụt tay về “cháu…cháu cảm ơn chú!”
Tim Trang Thiên Tích có chút rộn rã, cậu không hiểu tại sao bàn tay to lớn kia lại ấm áp đến thế.
Thẩm Cảnh Liên càng nhìn càng thấy Trang Thiên Tích rất đáng yêu, nét bầu bĩnh của trẻ con, đôi mắt tròn xoe…mi dài như đôi cánh bướm, làn da trắng mịn như chiếc bánh bao.
Cô Tinh thấy đau lòng cho hai ba con, lần trước cũng vậy…dù bản thân đang bị thương rất nặng nhưng Thẩm Cảnh Liên vẫn truyền máu cho Trang Thiên Tích.
……………
Khụ…khụ…
*Tổng tư lệnh!
Lục Dận Diễn không để tâm đến Cô Tinh, mắt ông dán đàn chặt lên người Thẩm Cảnh Liên “thế mà vẫn chưa chết à?”
Thẩm Cảnh Liên giật giật mi mắt “ngài Lục đây thất vọng à?”
Trang Thiên Tích nghe cách nói chuyện giữa hai người đàn ông trước mặt mình, cậu thầm nghĩ giữa họ chắc chắn thù hằn gì với nhau, cậu cảm nhận được bầu không khí trong căn phòng trở nên ngột ngạt, nên khẽ lên tiếng phá tan sự ngột ngạt “báo cáo ngài tư lệnh…chú đây đã từng cứu mạng cháu!”
Lục Dận Diễn nheo mắt “ta biết…ta biết cậu ta đã từng có ơn cứu mạng cháu”
Ngừng một lúc ông lại nói tiếp “nhưng điều đó không có nghĩa là cậu ta có quyền tự do đi lại trên đảo!”
‘Người đâu…canh giữ cậu ta cho cẩn thận vào’
Cô Tinh nghe thế thì há hốc mồm “gì chứ? Cái lão già này lại nữa rồi….cậu ta đang bị thương mà cũng không được yên thân”.
Thẩm Cảnh Liên cười cười nhưng không lên tiếng, lòng chỉ thầm nghĩ “cái lão già hẹp hòi này thật đáng ghét!”
‘Cháu ngoại của ta thấy trong người thế nào rồi?’
Trang Thiên Tích ghét bỏ bĩu môi “hừ…ông ngoại gì chứ…tôi sẽ gọi ngài là ông ngoại, khi được bà ngoại tôi cho phép!”
Lục Dận Diễn đen mặt “nhóc con này…thật khó nhằn mà!”
Thẩm Cảnh Liên như đã hiểu được những điều bí mật của một gia tộc lớn…à! Mà nói đúng hơn thì là bí ẩn của hai gia tộc. Người đời cứ luôn thắc mắc người đàn của Trang Diễm Hiền là ai, nhưng ai cũng không thể ngờ được người đàn ông sau lưng bà ta lại là cái lão trùm khủng bố này…tội phạm xuyên quốc gia chứ có phải vừa. Đúng là khẩu vị của bà ta mặn thật đấy!
Thẩm Cảnh Liên ho khan vài tiếng “Khụ…khụ…”
Lục Dận Diễn chán ghét liếc nhìn Thẩm Cảnh Liên “cậu ho gì mà ho”.
Trang Thiên Tích cười khúc khích “không phải ngài tổng tư lệnh đây luôn tự nhận Trang Thiên Tích tôi là cháu ngoại sao?”
‘Hừ…cái gì mà tự nhận cháu ngoại chứ…ta vốn thật lạ ông ngoại của cháu mà!’
Trang Thiên Tích xuýt xoa chiếc cằm của mình và cười ma mị “hề hề…vậy ân nhân cứu mạng cháu ngoại…ông cũng nên tiếp đãi tử tế chứ nhỉ!”
Cô Tinh chớp mắt lia lịa “trời ạ! Thật ma mãnh mà”.
Lục Dận Diễn nheo mắt “lại còn thế!”
Thẩm Cảnh Liên cười đắc ý “đảo chủ à…ngài không có ý kiến gì chứ?”
Lục Dận Diễn lườm Thẩm Cảnh Liên một cái rồi quay mặt đi với một bụng ấm ức…”nhưng thôi…Tích nhi của ta cũng đã lên tiếng rồi!”
‘Được rồi, cháu ngoại bảo bối của ta cứ yên tâm, ta sẽ giúp cháu tiếp đãi hắn một cách tử tế!’
“Đa tạ đảo chủ!”
‘Hừ…gì mà đảo chủ? Riêng cách xưng hô thôi đã khó ưa rồi!’
Trang Thiên Tích lắc đầu!