Tích nhi!
– Tích nhi!
Trong cơn mơ màng, Trang Thiên Tích nghe được giọng nói ngọt ngào của mẹ mình, cậu cố gắng hết sức để mở mắt ra…cậu thầm nhủ với lòng “chỉ cần mình mở mắt ra, ngay lập tức mình sẽ được nhìn thấy mẹ…”
– Tích nhi, con thế này mẹ lo lắng lắm, con biết không?
Trang Thiên Tích cảm nhận được đôi tay mềm mại của mẹ mình đang vuốt ve bàn tay cậu. Giờ phút này, nếu như mình được tỉnh dậy thì việc đầu tiên mình làm là sẽ ôm chặt mẹ.
– Tích nhi!
//Trang tiểu thư, để tôi thay kim giúp cậu chủ nhỏ.
Trang Điềm Điềm ngồi dịch sang một bên, nhường chỗ cho anh quân y thay kim giúp Trang Thiên Tích. Nhìn cơ thể con trai kim tiêm chằng chịt mà lòng cô vô cùng đau xót.
Nghe có tiếng bước chân đang đi đến, Trang Điềm Điềm quay mặt nhìn ra hành lang, thấy Cô Tinh đang điềm tĩnh bước vào…lòng Trang Điềm Điềm không khỏi ngạc nhiên, lần đầu tiên được nhìn rõ dung mạo của Cô Tinh “quả nhiên khí chất hơn người!”
Cô Tinh khẽ gật đầu chào Trang Điềm Điềm rồi đến thăm khám cho Trang Thiên Tích…
‘Có chuyển biến tốt!’
Trang Điềm Điềm nghe thế, liền rơi nước mắt “Tích nhi”
– Tích nhi sẽ khỏe lại chứ?
Cô Tinh cười hiền hoà “cậu chủ nhỏ sẽ tỉnh lại trong vòng hai ngày này!”
– Cảm ơn!
Cô Tinh nhìn Trang Điềm Điềm bằng ánh mắt vô cùng dịu dàng, lòng Cô Tinh đặc biệt yêu thích Trang Điềm Điềm “đây là con gái của Lục Dận Diễn, đến giờ này ba con họ mới được gặp gỡ…haiz…”
‘Tôi là Cô Tinh’
Trang Điềm Điềm cười hiền hoà, giọng dịu dàng nói với Cô Tinh “Một lần nữa, tôi xin chân thành cảm ơn cô!”
‘Không cần phải cảm ơn, cứu người là việc nên làm của một bác sĩ’
– Thế còn anh trai tôi?
Cô Tinh thở dài “Trang thiếu gia…cho đến giờ phút này vẫn chưa có chút khởi sắc nào!”
Trang Điềm Điềm nhớ đến cảnh tượng hôm ấy mà không khỏi đau xé lòng, anh trai của cô đã lấy thân mình che chở cho cô trong lúc nguy hiểm nhất. Cả người anh be bét máu…chắc hẳn là đau đớn lắm.
– Tôi có thể gặp mặt anh trai của mình không?
‘Mời Trang tiểu thư đi theo tôi’.
Trang Điềm Điềm âm thầm đi bên cạnh Cô Tinh…cả hai không ai lên tiếng!
Một lúc sau Cô Tinh mới khẽ cười “Trang tiểu thư là một cô gái rất nhẹ nhàng và đặc biệt là vô cùng xinh đẹp, so với Trang thiếu gia thì cô giống ba ruột của cô nhiều hơn!”
Trang Điềm Điềm khựng bước “ba ruột, cô biết ba ruột của tôi sao?”
Cô Tinh gật đầu “đương nhiên rồi!”
Lòng Trang Điềm Điềm bất chợt nghe đau xót “ba…tôi thật sự có ba sao?”
‘Trang tiểu thư!’
Cô Tinh nhìn về phía biển cả mênh mông, lòng tuy buồn rũ rượi nhưng thôi chuyện cũng đã qua rồi. Nhớ đến năm xưa, Lục Dận Diễn vì Trang Diễm Hiền và hai đứa con riêng mà chưa từng để mình vào mắt, cho đến khi Lục Thiên Hoành ra đời…ông ấy đã đến chỗ mình đưa nó đi, còn cấm không cho mình đến gần nó.
Nước mắt Cô Tinh bắt đầu lăn dài trên má “tại sao lại như vậy chứ?”
– Cô sao vậy?
‘Tôi không sao! Chúng ta đi thôi’
………
Nhìn Trang Cẩn Cẩn nằm yên bất động trên giường bệnh, toàn thân đầy kim tiêm mà lòng Trang Điềm Điềm đau như ai cào ai xé, nước mắt tuôn rơi lã chã “anh…”
‘Trang tiểu thư, xin đừng quá đau lòng!’
– Tôi có thể không đau lòng được sao? Người nằm đó là anh trai của tôi.
Cô Tinh im lặng!
Cộp…cộp…
Nghe có tiếng giày khua đều lên sàn nhà, Trang Điềm Điềm quay lại nhìn…thấy người đến là một nam nhân có thân hình gợi cảm trong chiếc áo lót ba lỗ nam màu trắng.
Trang Điềm Điềm chợt nhíu mày và tự hỏi lòng mình “người này…sao có vài phần giống anh trai mình vậy chứ?”
Cô Tinh nhìn đến xuất thần, nước mắt bỗng dưng lưng tròng “Hoành nhi của ta, con đã lớn như thế này rồi sao?”
Cô Tinh như sụp đổ hoàn toàn, đôi chân gầy không còn sức lực để đứng tiếp…cô ngã quỵ tại chỗ.
Trang Điềm Điềm vội đỡ Cô Tinh đứng lên “cô sao rồi?”
Cô Tinh chỉ biết lắc đầu, ngực cô đau thắt như không còn thở được nữa!
Trang Điềm Điềm thấy có chút tò mò “sao cô ấy có vẻ như rất đau lòng!”
Lục Thiên Hoành nhìn chằm chằm vào Cô Tinh đang ngồi bẹp dưới sàn nhà “bà ấy chính là Cô Tinh sao?”
Từ trước đến giờ Lục Thiên Hoành đã nghe rất nhiều lời khen ngợi về Cô Tinh nhưng anh chưa từng được gặp mặt. Đây là lần đầu tiên được chạm mặt, lòng anh không khỏi ngạc nhiên trước sự xinh đẹp và trẻ trung của Cô Tinh, anh không thể tin nổi người phụ nữ này đã sắp đến ngưỡng năm mươi.
Lục Thiên Hoành cảm nhận được trên người Cô Tinh có sự ấm áp và gần gũi mà trước giờ anh chưa từng cảm nhận được trong cuộc sống của mình. Anh từ nhỏ đã sớm mồ côi mẹ, anh lớn lên trong sự yêu thương và chăm sóc của ba…thứ anh cần nhất là hơi ấm của tình mẹ.
* Bà là Cô Tinh có đúng không?
Cô Tinh nhìn Lục Thiên Hoành đến không chớp mắt, miệng bất giác gọi trong thầm thì “con…”
Lục Thiên Hoành nhíu mày “bà vừa nói gì?”
Cô Tinh ngồi như người mất hồn.
Trang Điềm Điềm giật mình “cô ấy…gọi anh ta là con sao? Nhìn cô ấy đau khổ như vậy…chẳng lẽ…trong chuyện này nhất định là có gì đó rất phức tạp!”