Sau khi Giang Nhan mở cửa, cô nhìn thấy cầu thang dẫn xuống tầng hầm.
Cô cúi đầu nhìn xung quanh, bên trong là đồ vật, không gian rất nhỏ như kho chứa đồ, bụi phủ dày.
Lúc cô đang do dự có nên đi xuống hay không thì nhìn thấy một chiếc bàn cũ kỹ đang rung lắc, Lý Giai Giai từ phía sau nhích nửa người về phía cô, lúc nhìn thấy cô, ánh măt cô bé mờ mịt sau đó lắc đầu ra hiệu đừng đi xuống.
Giang Nhan hiểu ra điều gì đó, sau khi xác nhận không có ai ở gần cầu thang, cô nín thở rón rén từ từ đi xuống.
Lý Giai Giai trừng lớn mắt, điên cuồng lắc đầu, môi mấp máy không nói nên lời.
Giang Nhan cử động môi không phát ra tiếng: “Đừng sợ, cô đã biết.”
Dù sao thì Lý Giai Giai cũng là một học sinh thông minh, mặc dù ở trong tình thế nguy hiểm nhưng cô bé đã nhanh chóng điều chỉnh tâm lý của mình, biết Giang Nhan muốn làm gì, cô nhìn chăm chú vào một góc nào đó của tầng hầm.
Khi Giang Nhan bước xuống, cô không nhìn xung quanh và đi thẳng về phía Lý Giai Giai.
Trong không gian chật hẹp yên tĩnh, bước đi của Giang Nhan rất chậm và nhẹ nhàng.
Khi còn cách Lý Giai Giai khoảng một mét, cô bé chớp mắt ra hiệu cho cô, không cần cô bé nhắc nhở, Giang Nhan đã cảm thấy gió thoảng qua tai, cô vội vàng tránh sang một bên.
Rầm, con dao rơi xuống đất, là của bệnh nhân đang trốn dưới tầng hầm chờ cô, động tác Giang Nhan dứt khoát, không chút do dự đá vào hạ bộ tên kia.
Tên bệnh nhân rên lên đau đớn, ngã xuống đất.
Ngay lập tức Giang Nhan cầm dao lên, cô không giỏi đánh nhau, cũng không thể giết người, sau khi đánh gã kia không bò dậy được, cô nhanh chóng chạy đến chỗ Lý Giai Giai và cởi trói trên người cô bé: “Em đi được không?”
Lý Giai Giai run run gật đầu.
Khi Lý Giai Giai đứng dậy, cô bé đã té ngã, cơ thề mềm nhũn.
Giang Nhan đỡ lấy người cô bé: “Đừng sợ, thoát khỏi đây trước.”
Ngay khi hai người chuẩn bị rời đi, tên bệnh nhân đột nhiên đứng dậy, sắc mặt hung dữ phẫn hận nhìn chằm chằm họ.
Giang Nhan giơ con dao trong tay ra, giọng điệu lại bình tĩnh và nhẹ nhàng, cố gắng nói lý với đối phương: “Đừng xúc động, tôi không có ác ý. Vừa rồi có hai người đã chết, ông giúp người khác làm việc cũng sẽ chết như vậy.”
Gã bệnh nhân không nói gì, cúi người lao về phía cô.
Lý Giai Giai nhìn thấy con dao liền sợ hãi: “A…” Vừa dứt lời, hai chân mềm nhũn.
Giang Nhan đẩy cô sang sang một bên: “Em đi trước đi.”
Ngay khi đẩy cô bé ra, một thứ gì đó từ trên cao lao xuống trúng ngay gã bệnh nhân.
Tim Giang Nhan đập thình thịch, trên tay cầm dao toát ra một tầng mồ hôi mỏng.
Không phải là đồ vậy, là Hàng Án lao xuống, đang túm cổ áo bệnh nhân đấm mạnh mấy cái, đoạt lấy con dao trên tay đối phương: “Chị, chị và Lý Giai Giai lên đi trước đi, đợi em ở trong phòng, đừng đi ra ngoài.”
Giang Nhan phản ứng lại, đỡ Lý Giai Giai rời đi.
Lý Giai Giai sợ tới cả người mềm nhũn ra, trọng lượng cơ thể dồn lên người Giang Nhan, khi đi lên cầu thang được một nửa Giang Nhan ngoái đầu nhìn lại, Hang An đã giật lấy hung khí trong tay đối phương, lui về phía cầu thang.
Gã đau đớn lăng lộn trên mặt đất một hồi rồi từ từ đứng dậy, xoay người chạy đến cánh cửa nhỏ phía sau quầy đồ trốn thoát.
Trong căn phòng chứa đồ này chỉ có một bệnh nhân, Giang Nhan nhẹ nhõm thở ra.
Khi đi lên được phòng ở tầng trên, Lý Giai Giai mềm nhũn trên mặt đất không đứng dậy được, tay chân run rẩy: “Cô Giang, em đi không nổi nữa…”
Giang Nhan an ủi: “Đừng sợ, sẽ không có chuyện gì đâu.”
Có thể chống chọi đến hiện tại, tố chất tâm lý của Lý Giai Giai cũng khá tốt.
Sau khi Hàng Án lên đến, tấm gỗ được đóng lại, cậu dịch một số vật nặng đến chặn ngay chỗ đó.
Lúc này Giang Nhan mới nhận ra Triệu Cầm không có ở trong phòng: “Hàng Án, lúc nãy em có nhìn thấy Triệu Cầm không?”
Hàng Án kiệt sức ngồi dưới đất, thở hổn hển nói: “Triệu Cầm sợ quá không dám vào nên ở bên ngoài chờ.”
Giang Nhan cầm con dao, cẩn thận mở cửa, không có ai ngoài cửa, cô nhíu mày.
“Hai em ở trong phòng chờ nhé, cô ra ngoài xem thử.”
Hàng Án đứng lên: “Chị, em đi với chị, hành động một mình rất nguy hiểm.”
Lý Giai Giai khẩn trương: “Em… Em cũng đi.”
“Được, chúng ta cùng đi tìm Triệu Cầm.” Giang Nhan gật đầu, hành động riêng lẻ dễ xảy ra chuyện, ở cùng nhau sẽ an toàn hơn.
Triệu Cầm đang chạy về hướng cầu thang, nhịp tim của cô ta tăng vọt, ả nghĩ rằng băng nhóm của mình đã được che giấu kỹ lưỡng, không nghĩ đến lại bị Lâm Hậu phát hiện ra.
Càng đáng sợ hơn chính là lời nói của Lâm Hậu, mục tiêu tiếp theo chính là ả ta.
Trong ba năm qua, các thành viên trong nhóm lần lượt tử vong, cô ta đã sớm cảm thấy có điều gì đó không ổn, sau khi biết được chân tướng thì cô ta càng bàng hoàng và sợ hãi.
Triệu Cầm không biết mình nên đi đâu, đầu óc rối bời, khi đi qua một khúc cua, đụng phải một bệnh nhân lao ra.
Triệu Cầm hơi sững sốt.
Bệnh nhân kia cũng giật mình khi nhìn thấy cô ta, sau đó ông ta thấy Lâm Hậu đuổi theo cô.
Khoảnh khắc nhìn thấy Lâm Hậu, ánh mắt của bệnh nhân kia lập tức thay đổi.
Sắc mặt Lâm Hậu cũng khẽ biến: “Mau tránh ra.”
Triệu Cần cúi đầu nhìn, người bệnh kia đang cầm còn dính máu, cô ta bị dọa đến choáng váng, người cứng đờ đến không thể động được.
Bệnh nhân kia cảm nhận được điều gì đó, dùng dao đâm Triệu Cầm, cùng lúc đó Lâm Hậu lao tới, vật bệnh nhân xuống, hai người cùng nhau vật lộn.
Con dao mà trước Lâm Hậu dùng để giết người rơi xuống đất.
Cả hai đều bị thương, đánh nhau không phân cao thấp, Lâm Hậu chiếm ưu thể về mặt thể lực, dùng hết sức bóp cổ bệnh nhân kia đến chết.
Người Lâm Hậu đầy máu, ông ta lại giết người ngay trước mặt mình làm Triệu Cầm bị dọa sợ gần chết.
Sau khi Lâm Hậu giết người, đầu ông ta đau như búa bổ, mắt mờ đi, ông đưa tay lên sờ trán và ôm lấy đầu đầy đau đớn.
Khi ông ta ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy tia máu nhìn Triệu Cầm, vẻ mặt thờ ơ, dường như không quen biết cô nữa.
Biết ông ta lại phát bệnh, Triệu Cầm run rẩy nhặt con dao trên mặt đất lên: “Ông… Ông đừng tới đây.”
Lâm Hậu đi về phía cô ta.
Đúng lúc này, Giang Nhan và Hàng Án chạy tới: “Triệu Cầm…”
Nghe thấy giọng nói, Triệu Cầm ngẩng đầu lên và nhìn Lâm Hậu đang đến gần, do dự một chút rồi dùng dao đâm vào bụng ông ta.