Khán giả vây xem biểu diễn một vở kịch biến mặt đặc sắc ngay tại chỗ, dường như không ai muốn thừa nhận mình chính là diễn viên hài trong miệng “Vân Lộc đại sư”.
Lục Vân đứng cạnh xem được trò hề này cũng vui vẻ.
Chỉ có điều, ánh mắt nhìn Vân Lộc đại sư kia cũng khác đi vài phần.
Phong cách vẽ tranh của hắn đúng là rất khó để mô phỏng theo, thành danh nhiều năm rồi, đây là lần đầu tiên hắn thấy một người có thể mô phỏng “Hùng. Ưng Đậu Trên Cây” đạt đến trình độ này.
Có thể thấy người đàn ông lôi thôi kia tốn không ít thời gian lên nó.
Ấy?
Đột nhiên cảm thấy tự hào nghĩa là sao?
“Mọi người, bây giờ mọi người đã tin tưởng đây chính là Vân Lộc đại sư rồi chứ?”
Thanh niên đầu đỉnh nhìn phản ứng của mọi người, cực kì thỏa mãn, nở một nụ cười khoe hàm răng trắng sáng:
“Nói gì thế, cái gì mà bây giờ mới tin, từ đầu tới cuối chúng tôi đều tin tưởng Vân Lộc đại sư, hơi thở nghệ thuật toát ra từ đại sư không lừa được người.”
“Ừ, cái hơi thở này thực sự là thấm vào ruột gan.” “Vân Lộc đại sư có thể ký cho tôi không?”
Thanh niên đầu đinh thấy bầu không khí đã khá tốt, vì vậy giơ tay ra hiệu cho. mọi người yên lặng, sau đó cười nói:
“Thực ra lần này Vân Lộc đại sư của chúng ta cũng muốn tặng phúc lợi cho mọi người.”
“Tặng phúc lợi?”
Mọi người nghe thấy vậy đều giật mình, có người thốt ra theo bản năng: “Hạt giống của mấy người hả?”
“Tục tĩu! Sỉ nhục văn hóa của giới nghệ thuật, cút ra ngoài!” Lát sau, tên lắm miệng kia đã bị tống ra khỏi đám người.
Thanh niên đầu đỉnh nói rõ từng câu từng chữ: “Phúc lợi Vân Lộc đại sư tặng cho mọi người là hai bức tranh này, bán với giá bình dân thôi, chỉ cần… Ba mươi
vạn: “Ba mươi vạn?” “Chắc chắn chứ?” Mọi người đều không tin nổi.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhot-com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!