Răng rắc!
Bầu không khí lại trở nên yên tĩnh, sau đó chỉ nghe tiếng ly pha lê vỡ vụn vang lên.
Gái ly đã bị Lâm Kiến bóp nát, sắc mặt gã âm trầm đến đáng sợ.
Thằng ranh này thật không biết tốt xấu, mình đã lười so đo với hắn mà hắn còn không biết điều, được một tấc lại muốn tiến một thước, hoàn toàn không biết chữ chết viết như thế nào.
Nên giết!
Đinh Văn Hoành cũng biến sắc, nhìn Lục Vân với vẻ mặt phức tạp, sau đó không nói gì mà thất vọng lắc đầu rồi đi qua một bên.
Ông ấy còn có thể nói gì?
Ông ấy đã cứu Lục Vân một lần, là hắn không quý. trọng cơ hội mà thôi.
Đinh Văn Hoành cảm thấy mình đã hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi.
Đoạn Bằng nhịn lâu như vậy, lúc này rốt cục cũng không chịu được mà nhếch khóe miệng lên châm ngòi thổi gió nói: “Thằng ranh họ Lục, tụi tao đã sớm lĩnh giáo tính ngông cuồng của mày rồi, nhưng mày lại dám không nể mặt Lâm công tử, có phải đã quá đáng lắm rồi không?”
Hắn ta có tác dụng rất quan trọng trong mâu thuẫn lần này.
Lúc trước cũng thế, mâu thuẫn giữa Lục Vân và hai anh em nhà họ Uông cũng có phần Đoạn Bảng đổ dầu vào lửa.
Nhưng lần trước sau vụ đánh cược sinh tử cục, Uông Húc không đến gây chuyện với Lục Vân nữa, Uông Đào thì càng không dám, điều này khiến Đoạn Bằng rất khó chịu.
Răng của hắn ta không thể rơi oan mạng như vậy.
Thế là Đoạn Bằng lại bắt đầu châm ngòi thổi gió bên cạnh Lâm Kiến, nói Lục Vân đoạt đàn bà của Lâm Kiến, cũng chính là Long Diệc Tuyết.
Đương nhiên Lâm Kiến rất khó chịu, thế là đã xảy ra tình cảnh lúc nấy.
Đoạn Bằng vui vẻ hớn hở nhìn cảnh này.
Hiện tại hắn ta nhảy ra nói chuyện là vì làm ngọn lửa này cháy càng mạnh lên.
Nhưng Đoạn Bằng vừa dứt lời thì đột nhiên nhìn thấy một bóng người như ảo ảnh nhanh chóng lao đến trước mặt mình rồi bóp lấy gáy hắn ta đập mạnh lên cạnh bàn.
Am!
Cú va chạm này vừa vặn đập vào hàm răng của Đoạn Bằng, hai cái răng cửa vàng óng vừa gắn vào không lâu lập tức văng xuống đất.
Người ra tay chính là Lục Vân, chỉ nghe hắn cười lạnh một tiếng và nói: “Tao phát hiện miệng mày ngứa đòn!”
Lần trước đã dạy dỗ Đoạn Bằng một lần, nhưng tên này vẫn ngứa miệng như thế, nếu hắn ta không nhớ lâu được thì Lục Vân không ngại để lại ấn tượng càng sâu sắc.
Ầm!
Cú đập này cũng làm mọi người ở đây ngơ ra.
Gần đây mọi người đều nhìn thấy Đoạn Bằng luôn lấy lòng Lâm Kiến, đổi một câu nói chính là, Đoạn Bằng là chó săn của Lâm Kiến.
Đánh chó thì phải nhìn mặt chủ!
Lục Vân dám đánh Đoạn Bằng như vậy thì khác gì đang vả mặt Lâm Kiến?
âm trầm của Lâm Kiến trở thành màu
Gương mặ xanh xám, hai mắt nhìn chằm chằm Lục Vân như muốn. phun ra lửa.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhot-com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!