Long Diệc Tuyết không trốn.
Ngược lại càng quật cường ngẩng mặt lên, nhìn thẳng Long Xuyên nói: “Cha tát đi!”
Ỉ”Con…”
Long Xuyên giận đến mức bàn tay run run, nhưng cuối cùng vẫn không tát xuống, bởi vì ông ấy nghĩ đến lần trước, Long Diệc Tuyết cũng có thái độ như vậy.
Mẹ Long Diệc Tuyết vội vàng chạy tới kéo Long Xuyên ra.
Long Diệc Tuyết quét nhìn đám người đang phẫn nộ xung quanh, cười lạnh nói: “Ngài Lục đúng là do tôi mời đến nhà họ Long, nhưng không ph: mời ngài Lục tới đây để trị bệnh cho ông nội sao, thế thì tôi có gì sai?
Lúc trước ông nội bệnh nặng, chỉ còn nửa bước nữa thôi là đã về tây thiên cực lạc, là ngài Lục đã cứu ông nội, cho nên lúc nấy ở nhà hàng tôi nói ngài Lục là ân nhân của nhà họ Long chúng ta thì có gì sai?
Ngài Lục là ân nhân của chúng ta, nhưng các người lại vì lo lắng lửa giận của nhà họ Uông sẽ lan đến chỗ mình mình nên cố tình giấu giếm ân cứu mạng của ngài Lục đối với nhà họ Long này, tôi mắng các người là không biết xấu hổ có gì sai?
Lúc nãy ở nhà hàng, nghe Uông Húc hỏi, các người ai nấy đều giả điếc giả câm, không phải cũng vì sợ nói ra sẽ đắc tội ngài Lục, cho nên mới cho tôi đứng ra gánh trách nhiệm sao?
Tôi chỉ trình bày sự thật mà thôi, kết quả lại bị các người chỉ trích như vậy, đã vậy tôi mắng các người tiểu nhân mặt dày có gì sai?
Nếu các người có bản lĩnh thì tới chỗ ngài Lục, nói cho hắn biết, các người muốn vạch rõ giới hạn với hắn đi, làm gì phải ở chỗ này trút giận lên người một cô gái như tôi, như vậy là có bản lĩnh lắm sao?”
Nghe Long Diệc Tuyết liên tiếp hỏi ngược lại làm đám người nhà họ Long câm nín.
Sở dĩ bọn họ rơi vào tình thế khó xử này là vì không muốn đắc tội nhà họ Uông cũng như Lục Vân, cuối cùng chỉ có thể giả câm giả điếc để Long Diệc Tuyết đi ra đỡ đạn.
Kết quả cách Long Diệc Tuyết trả lời không hề hợp ý bọn họ, cho nên giờ cả đám mới bắt đầu trút giận lên người Long Diệc Tuyết.
Đúng là gia đình tổ ngang* điển hình mà. (Ở ngoài thì rất ngoan ngoãn, thậm chí không dám nói gì khi người khác bắt nạt mình, nhưng ở nhà lại rất kiêu ngạo và thậm chí vô lý.
Đám người Phương Mẫn bị hỏi đến á khẩu không nói nên lời, lúc này Long Tế lại đứng ra nói: “Diệc Tuyết, chúng ta biết những lời con nói đều là sự thật, nhưng trên thế giới này có rất nhiều chuyện không thể xét đúng hay sai, mà cách lựa chọn mới là điều quan trọng nhất.
Lục Vân đắc tội nhà họ Uông, hắn có thể sẽ chết, nhưng cũng có thể sẽ được nhà họ Doãn bảo vệ, còn nhà họ Long chúng ta thì không giống vậy, nếu chọn sai phe thì ai sẽ bảo vệ chúng ta?
Là Lục Vân sao? E là ngay cả bản thân hắn cũng khó mà bảo toàn được đói!”
Long Diệc Tuyết lắc đầu nói: “Đó là quan điểm của các người, theo tôi thấy, đúng chính là đúng, sai chính là sai: “Haizz, sao con lại dại dột như vậy chứ!”
Long Tế thở dài một tiếng, biết là không thể tranh luận gì với Long Diệc Tuyết, vì thế ông ta đi tới trước mặt Long Thuyên đang im lặng không nói lời nào: “Ba, vì sao vừa rồi ở nhà hàng ba không cho chúng con giám thị Lục Vân, lỡ như hắn thật sự chạy mất thì phải làm sao bây giờ?”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!