Lạc Ly đang định nói thân phận Vân Thiên Thần Quân của Lục Vân cho sư phụ của cô là Doãn Thu Thủy biết, thì đột nhiên cô cảm giác chân mình lơ lửng trên mặt đất.
Đến lúc lấy lại tỉnh thần.
Lạhát hiện mình đã bị Lục Vân bá đạo bắt cóc ra khỏi văn phòng.
“Ân…”
Lạc Ly vặn vẹo cơ thể yêu kiều, cố gắng giấy giụa mấy lần.
Hóa ra.
Cánh tay của Lục Vân cứng như kẹp sắt siết chặt eo cô, khiến cô không thể cử động được.
Lạc Ly không còn cách nào khác ngoài việc lặp lại thủ đoạn cũ, sử dụng sức mạnh của răng như lần trước, căn ngón trỏ trên bàn tay mà Lục Vân đang dùng che miệng cô lại.
Chỉ khi đó cô mới thoát ra được. “Tiểu Lục Vân! Em đang làm cái gì vậy!!” Lạc Ly tức giận nói: “Đang nói chuyện vui vẻ, lại đột nhiên ôm người bỏ chạy, thật thất lễ, người không biết còn tưởng em là kẻ buôn người đó.”
Lục Vân liếc nhìn dấu răng trên tay mình, sắc mặt tối sầm nói: “Chị lần nào cũng cắn người, chị là chó à?”
Cũng may lần này cắn vào tay.
“Bổn cô nương là hổ, em đáng bị như vậy, hừm!” Lạc Ly nhìn Lục Vân một cách hả hê, nghiến hai chiếc nanh hổ nhỏ sáng bóng, nói.
Lục Vân không nói nên lời.
Lạc Ly khoanh hai tay trước ngực, hỏi: “Tại sao lúc nấy em không để chị tiết lộ danh tính của em?”
Lục Vân nói: “Chẳng lẽ chị đã quên lời sư phụ dạy rồi sao, sống phải biết khiêm tốn, không phải là em hù dọa chị nhưng làm người không nên quá cao ngạo, nếu không rất dễ bị người khác nhắm tới.”
Lạc Ly không tin nói: “Em là Vân Thiên Thần Quân, chị chỉ nói rõ sự thật, cao ngạo chỗ nào chứ?”
“Chị không hiểu sao? Vân Thiên Thần Quân đã trở thành một loại tín ngưỡng, nếu như chị làm bại lộ thân phận của em thì em không còn cảm giác thần bí nữa.
Một khi tín ngưỡng bắt đầu mất đi cảm giác huyền bí thì đó cũng là lúc tín ngưỡng đó dần sụp đổ.
Bởi vì.