….
Trạch Dương và Diệc Thần chạy đến sở cảnh sát, Thiên Kỳ bị bắt vì tội giả mạo Ngô Cẩn Du. Vĩ Thành biết tin cũng đến đây thì gặp hai anh em ở cửa.
Tất cả đi vào thấy Thiên Kỳ đang bị tra hỏi, cô vẫn chưa nói ra điều gì. Cũng may là Trạch Dương đến nói sự thật với cảnh sát và bảo lãnh cô ra.
Vĩ Thành và Thiên Kỳ nhìn thấy nhau, cảm xúc không kìm được mà ôm chặt lấy nhau.
“ Anh thay mặt Cẩn Du xin lỗi em! Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, anh cũng không thể lường trước được”, Trạch Dương.
Thiên Kỳ tỏ ra vẫn ổn đáp: “ Mọi chuyện cũng không trách được Cẩn Du, chính em đã không nói sớm hơn”.
Anh lo lắng: “ Bây giờ em định thế nào?”
“ Em đã có bằng chứng rồi, nhưng còn nhân chứng… thư ký Triệu hiện tại không chịu ra làm chứng. Em nghĩ cô ấy vẫn còn hoảng sợ”, cô nói.
Ba người không hiểu, nhất là Vĩ Thành, anh hỏi: “ Thư ký Triệu không phải đã tự tử rồi sao? Thiên Kỳ! Em vừa nói gì vậy?”
Cô kể hết lại vụ tai nạn, và cả người đứng đằng sau âm mưu này: “… Thư ký Triệu bị Lâm Ninh Hinh mua chuộc, nhưng cô ấy đã không làm theo… Em cũng không hề bị hôn mê, chỉ ngất đi thôi. Xin lỗi vì để mọi người lo lắng cho em!”.
“ Em quyết định như vậy rất nguy hiểm, cũng may là không bị thương gì nghiêm trọng”, Diệc Thần trách thương.
Trạch Dương đề nghị: “ Giờ đây Lâm Ninh Hinh đã biết thân phận thật của em rồi, nhất định cô ta sẽ không ngồi yên đâu”.
Thiên Kỳ cười nhạt: “ Em biết chứ, người phụ nữ đó sẽ không dừng lại đâu”.
“ Anh nghĩ em đừng nên về chung cư nữa, sẽ rất nguy hiểm”, Diệc Thần đề nghị.
“ Hiện tại em không biết Lâm Ninh Hinh đang có âm mưu gì tiếp theo nữa, em chịu được nhưng chỉ sợ Tử Kỳ, em không muốn em ấy vì em mà liên lụy”, cô bày tỏ sự lo lắng.
Trạch Dương đưa ra cách giải quyết: “ Về phía Tử Kỳ có thể đến ở với anh, dù sao vẫn an toàn hơn khi ở một mình”.
Cô cảm thấy yên tâm: “ Vậy Tử Kỳ nhờ anh chăm sóc giúp em”.
“ Còn em Thiên Kỳ? Em ở đâu?”, Diệc Thần.
“ Em vẫn sẽ ở chỗ cũ…”.
Vĩ Thành lên tiếng: “ Em ở một mình anh không yên tâm chút nào, ngân hà, bên cạnh anh”.
Thiên Kỳ vừa nghe đã biết là nơi nào, anh nắm lấy tay cô: “ Đi thôi!”.
“ Hãy chăm sóc thật tốt cho Thiên Kỳ, Hà tổng, nhất định phải bảo vệ cô ấy”, Diệc Thần.
“ Anh yên tâm, tôi sẽ làm”, Vĩ Thành kiên quyết không để ai làm hại đến cô.
….
Vĩ Thành lái xe đưa cô đến một căn biệt thự, đây là nơi mà anh gọi là ngân hà, bởi vẻ đẹp huyền bí của nó. Căn biệt thự ngoài anh ra thì chưa ai đến, cô là người thứ hai. Lúc trước anh từng kể cho cô nghe qua, đây là món quà đặc biệt anh muốn tặng cho đứa con đầu lòng.
Anh nắm tay cô đi vào bên trong, xung quanh có rất nhiều camera, cửa mở khoá thông minh nên rất an toàn. Anh đưa cô lên phòng nằm xuống: “ Em ngủ một giấc đi, anh nấu gì đó cho em”.
“ Anh làm được không?”, cô nghi hoặc.
“ Em đừng xem thường anh vậy chứ… Anh không tệ như thế đâu”.
Cô mỉm cười: “ Được rồi, vậy em ngủ một chút”.
Vĩ Thành nhẹ nhàng đặt môi lên trán cô: “ Ngủ ngon!”, sau đó đắp mền lên cho cô rồi xuống dưới bếp.
Tuy anh không thường đến nhưng mỗi tuần vẫn có người anh thuê đến dọn dẹp hai lần và mua một ít nguyên liệu để sẵn trong tủ lạnh. Cũng may là nguyên liệu mới mua hôm qua nên vẫn còn rất tươi ngon.
Vĩ Thành loay hoay một lúc lâu cũng nấu ra một phần cháo thịt bằm nóng hổi. Lên phòng thấy Thiên Kỳ ngủ ngon nên anh muốn cô ngủ thêm chút nữa.
Xuống dưới phòng khách, anh gọi điện thoại cho luật sư: “ Nếu giải quyết theo cách đó thì nhanh nhất là bao lâu?”
“ Theo quy định trong điều khoảng là 4 tháng thưa Hà tổng”, luật sư đáp.
“ Vậy hãy làm ngay lập tức, tôi không muốn mất thêm một giây nào nữa”, anh kiên quyết.
“ Vâng thưa Hà tổng!”, luật sư liền nghe theo.
Thiên Kỳ thức dậy từ trên tầng đi xuống, lúc này trời đã dần sập tối, Vĩ Thành thì ngồi ở phòng khách đang nói chuyện điện thoại với ai đó.
“… Cuộc hẹn ăn tối với Trần tổng dời lại đi, cuộc họp sáng mai sẽ diễn ra muộn hơn, đổi thành đầu giờ chiều…”, anh dặn dò với thư ký rồi đặt điện thoại xuống bàn.
Thiên Kỳ cảm thấy bản thân đang làm gián đoạn công việc của anh, cô ngồi xuống bên cạnh: “ Cuộc hẹn tối nay anh cứ đi đi, không cần phải lo cho em đâu, em có thể tự làm mọi thứ được”.
Làm sao anh nỡ lòng để cô một mình, với lại sau vụ tai nạn tuy không bị gì nghiêm trọng nhưng sức khỏe ít nhiều cũng bị giảm sút. Anh đưa tay lên chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn đáp: “ Anh không yên tâm để em lại một mình, đối tác cũng quan trọng nhưng em đối với anh là duy nhất, anh rất sợ em lại một lần nữa biến mất”.
Cô cười nhẹ nắm lấy tay anh: “ Lý Thiên Kỳ hiện tại đã mạnh mẽ hơn rất nhiều rồi, em không sợ đâu”.
Anh hôn lên mu bàn tay cô rồi nói: “ Anh yêu em!”.
“ Em cũng yêu anh!”
Hai người nhìn nhau cười nhưng trong lòng đều có một nỗi lo riêng, anh liếc mắt về phía nhà bếp: “ Anh lấy cháo cho em”.
“ Được!”, cả hai nắm tay nhau đi vào bếp.
Anh hâm nóng lại rồi múc ra mang đến tận bàn cho cô: “ Của người đẹp”.
“ Cảm ơn Hà tổng!”.
Vĩ Thành cũng ngồi xuống cạnh bên và nhìn cô ăn. Thiên Kỳ quay qua nhìn vào bếp rồi trở lại hỏi: “ Anh không ăn gì sao?”
“ Anh không đói”. Truyện Quan Trường
Cô đẩy tô cháo thịt của mình qua chỗ anh: “ Nếu anh không ngại có thể ăn chung với em”.
Anh nhếch mép: “ Đừng có làm như chúng ta mới vừa quen chứ, ăn sạch em còn được nói chi là món cháo này hửm”.
Thiên Kỳ cười trừ lảng tránh: “ Vậy để em nấu gì đó cho anh ăn chắc bụng”.
“ Anh trêu em một chút”, anh đẩy lại tô cháo về trước cô nói: “ Em phải ăn hết cho anh đó”.
Cô bắt đầu múc từng muỗng lên ăn, Vĩ Thành muốn tìm hiểu thêm về chuyện cô bị hại năm đó: “ Thiên Kỳ! Anh muốn biết người mưu sát em và đứa bé trong bụng có phải là Lâm Ninh Hinh không?”