Rachel đưa tay ra, mỉm cười nói: “ Xin chào Ngô tổng! Chào mừng anh đến với resort cao cấp Paradise! Tôi là Rachel, CEO của khu nghỉ dưỡng này”.
Đây không phải là tưởng tượng, anh đưa tay ra bắt tay với cô đáp lại: “ Xin chào! Cảm ơn vì đã đồng ý hợp tác với An Nguyên!”.
“ Vậy chúng ta bắt đầu cắt băng khai trương luôn đi nhé”.
“ Luna!”, cô gọi thư ký.
“ Vâng thưa cô Rachel!”, thư ký đi đến đáp.
Thư ký ra hiệu cho nhân viên mang đến hai cây kéo, mỗi người lấy một cây và cắt tấm băng đỏ.
Không ồn ào, không cầu kỳ, đây là cách Rachel khai trương khu nghỉ ngơi của mình. Phóng viên đến từ toà soạn nổi tiếng và uy tín, chỉ cần một bài đăng thôi cũng đủ để quảng cáo trải dài khắp thế giới.
Đến nay thì cũng chỉ bao người biết được thân phận thật của vị CEO tài ba này, biết được rồi thì phải giữ bí mật, đây là luật lệ cô đặt ra.
“ Như thế này thôi… Thời gian còn lại tôi không muốn phí phạm, hãy đi cùng tôi đến một nơi”.
“ Chờ đã…”, anh níu tay cô lại.
Cô nhìn xuống tay thì anh vội vàng thu về: “ Tôi có vài điều muốn hỏi rõ cô”.
Rachel cười mỉm: “ Chúng ta vừa đi vừa nói có được không?”
Ngay lập tức cô lái xe đưa anh ra du thuyền riêng, cả hai đi dọc theo bãi biển.
“ Mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ, tôi đã nghĩ mình nằm mơ. Đến khi cô đi đến trước mặt thì tôi mới tin, tại sao chỉ có hai người cắt băng khai trương?”, anh nghiêm túc muốn tìm hiểu.
Cô nhẹ giọng: “ Đối tác của Paradise chỉ có Ngô tổng, với lại tôi vẫn thích cuộc sống như thế này, không ai nhận ra thì thoải mái biết bao nhiêu”.
Anh đáp lại: “ Bây giờ tôi đã nhận ra rồi, cô không sợ?”
“ Anh là bạn tôi, đối với tôi cũng rất đặc biệt…”.
Nghe đến hai từ ‘đặc biệt’, anh ngượng ngùng: “ Đặc biệt…?”
Khoé môi cô cong lên ngỏ lời: “ Tối nay chúng ta cùng dùng bữa tại Paradise, anh thấy sao?”
“ Được”, anh gật đầu đồng ý vì muốn biết nhiều hơn về cô ấy bí ẩn này.
Rachel lấy lại thần thái doanh nhân nhìn về phía trước: “ Bãi biển Ngân Than nổi tiếng bật nhất nước ta, còn được ưu ái mệnh danh là biển Hawaii của Châu Á…”.
Cô giới thiệu về những điều thú vị về thành phố này, đặc biệt là bãi biển xinh đẹp nơi đây.
….
Chiều nay Thiên Kỳ đến Ngô gia để gặp Cẩn Du, sẵn tiện mang theo USB.
Cô đến và ngồi chờ ở phòng khách, Trạch Dương xuống trước hỏi ý: “ Chuyện bí mật của chúng ta có thể không nói với Cẩn Du được không em? Anh lo rằng em ấy sẽ không hiểu hết mà hiểu lầm, như thế cũng ảnh hưởng đến tâm lý của em ấy”.
Thiên Kỳ nghĩ đến sức khỏe của Cẩn Du nên đồng ý: “ Anh yên tâm, sức khoẻ và tâm lý của Cẩn Du là quan trọng nhất, em sẽ lựa lời nói với cô ấy sau khi mọi chuyện êm xuôi”.
“ Có gì anh vẫn ở bên giúp em giải thích”.
Lúc này Cẩn Du từ trên lầu xuống, phía sau còn có Tử Kỳ, cả hai vừa mới học hành xong.
“ Thiên Kỳ! Cô đến rồi”, Cẩn Du tỏ ra rất vui liền chạy đến ngồi cạnh Thiên Kỳ, còn nắm tay thân thiết.
Hành động này khiến Thiên Kỳ có chút lạ nhưng cô vẫn không hỏi gì.
Cẩn Du môi mỉm cười: “ Em cứ nghỉ là sau hôm đó thì không được gặp cô ấy nữa, cuối cùng thì cô cũng đến nhà chơi với tôi”.
“ Tử Kỳ! Hôm nay em ấy học có tốt không thế?”, Trạch Dương hỏi han tình hình.
Cậu thành thật: “ Vâng ạ! Chị tiếp thu rất nhanh”.
Cô liếc mắt qua anh trai: “ Anh đó, đương nhiên là em gái anh học rất giỏi rất ngoan rồi”.
Trạch Dương hài lòng, còn ngỏ lời: “ À, hai chị em ở lại ăn tối cùng anh nhé”.
Cẩn Du nhanh miệng tiếp lời: “ Đúng đó, càng đông càng vui mà”.
Một lúc sau hai cô gái vào phòng, Thiên Kỳ đưa cho Cẩn Du chiếc USB nói: “ Đây là những tài liệu tham khảo về An Nguyên trong 10 năm nay, cả những hợp đồng đối tác đã và đang còn hiện hữu. Trước khi vào tập đoàn, mong rằng cô sẽ xem qua”.
“ Vậy vị trí phó giám đốc thì nên và không nên làm những việc gì?”, Cẩn Du cố tình hỏi xéo.
Thiên Kỳ lại thành thật: “ Ngoài những điều kiện bắt buộc thì phó tổng có thể thay CEO quyết định khi họ vắng mặt. Hầu hết các kế hoạch đều đến từ lệch của CEO, những đối tác tầm cỡ thì phải thông qua chủ tịch”.
Cẩn Du tỏ ra lo lắng: “ Không biết là tôi có thể làm được hết mọi thứ hay không nữa? Nhỡ xảy ra vấn đề gì thì phải làm sao?”
“ Cô đừng quá đặt nặng áp lực lên bản thân, còn có anh Trạch Dương, anh Diệc Thần, và nhân viên An Nguyên, họ sẽ giúp đỡ cô hết mình “, Thiên Kỳ vỗ nhẹ vai Cẩn Du động viên.
“ Cảm ơn Thiên Kỳ! Tôi rất là thích năng lượng tích cực từ cô đó”.
Đến giờ dùng bữa, bốn người ngồi trước mắt là những món ăn ngon. Trạch Dương nói: “ Hai chị em cứ tự nhiên ăn nhiều vào”.
Cẩn Du gắp thức ăn cho Thiên Kỳ: “ Ăn nhiều vào nhé!”.
Anh thấy hai cô gái thân thiết với nhau nên rất hài lòng, còn phía Tử Kỳ thì lại cảm giác tính cách vô cùng kỳ lạ của đối phương.
“ Hôm trước đến nhà Thiên Kỳ, cô ấy đã mời em ăn cơm. Cách chế biến, khẩu vị y như hồi xưa em làm vậy. Không ngờ cô ấy cũng thích nấu ăn, hợp nhau thật đấy phải không Thiên Kỳ?”, Cẩn Du nhắc lại.
“ À… ừm… Tôi cũng nghĩ vậy”, cô cười gượng đáp.
Phía Cẩn Du lại nói thêm: “ Tối đó còn có cả Hà Vĩ Thành, bạn trai của cô nữa”.
Nghe đến cái tên đó, Tử Kỳ dừng đũa ngước lên nhìn chị mình với ánh mắt nghiêm túc. Trong khi đó từ lâu cô đã muốn một lần nói rõ về mối quan hệ này nhưng vẫn là không có cơ hội.
Từ cách nhìn của Tử Kỳ, Cẩn Du nhận ra cậu cảm thấy khó chịu nên đổ thêm dầu vào lửa: “ Hà tổng có nói đến kế hoạch kết hôn của anh ấy và Thiên Kỳ. Tôi nhìn hai người hạnh phúc như vậy mà ganh tị lắm đây này”.