“Làm sao anh biết Hạ Thị sẽ gặp chuyện?”
Thấy Hạ Khánh Dương hộc tốc rời đi rồi, Hạ Phương mới quay sang nhìn Tư Thành đầy nghiền ngầm.
Anh cười đáp: “Ban nãy đi mua đồ ăn, nghe người ta nói công trình Hạ Thị xây kém chất lượng, nợ lương còng nhân không trả, chắc cả Giang Lâm đều biết rồi”.
Hạ Phương gật gù, nói với vẻ đương nhiên: “Sớm muộn gì cũng lòi đuôi, chí là vấn đề thời gian thôi”.
Cô chỉ tiện tay đấy một cái, để sự thật nhanh chóng được phơi bày dưới ánh sáng.
“Con đã biết sao Tiếu Phương?”, Tiết Lan Hâm lo âu nhổm người lên.
Hạ Phương dẫn Tư Thành vào, đỡ bà ngồi dậy: “Mẹ đừng để ý chuyện này. Hạ Khánh Dương mà xử lý không được thì ngày tàn của Hạ Thị cũng không xa”.
Công ty là tâm huyết của Tiết Lan Hâm, tuy đã được giao phó hoàn toàn cho Hạ Khánh Dương kế từ sau khi bà ngã bệnh, nhưng nếu nó thật sự sụp đổ thì bà cũng khó lòng tiếp thu.
Hạ Phương vừa đút mẹ ăn sáng vừa nói chắc chắn: “Hạ Thị sẽ không sập đâu!”
“Có thật không?”, Tiết Lan Hâm than thở: “Mấy năm qua cổ đông cũng có tới thăm mẹ, kể mẹ nghe chuyện trong công ty và những quyết định sai lầm của Hạ Khánh Dương…”
“Mẹ đã cự ông ta một trận, nhưng sau đó lại bệnh mãi không dậy được, chuyện công ty cũng lực bất tòng tâm”.
“Cho nên mới nói mục tiêu của mẹ bây giờ là nghỉ dưỡng cho lại sức, chờ chuyên gia tới kiểm tra một lần cuối rồi sắp xếp ngày phẫu thuật. Đợi mẹ khỏe lại rồi thì sẽ bù đầu với công ty luôn đó”.
Tiết Lan Hâm cười khổ: “Bệnh của mẹ ra sao mẹ tự biết, muốn khỏe lại hoàn toàn e rằng…”
“Mẹ đừng đoán bừa. Viện trưởng Triệu đã nói sẽ mời Tiết Phi tới phẫu thuật rồi mà đúng không? Cô ấy chưa bao giờ thất bại cá”.
Tiết Lan Hâm lại càng cười trừ: “Tiết Phi mà dễ mời như vậy thì mẹ đã không phải nằm ở đây mấy năm qua rồi”.
Hạ Phương:…
Thật ra là có chút hiếu lầm ở đây.
Không phải là cô không muốn phẫu thuật cho mẹ sớm nhất có thế, mà là hai năm trước gặp chuyện bất ngờ không thể trở về.
Nhưng Hạ Phương cũng không giải thích cặn kẽ mà chỉ nhìn Tiết Lan Hâm đầy quyết đoán: “Con nói được là được. Mẹ chỉ cần điều chỉnh tâm trạng và nghỉ dưỡng thôi”.
Vừa bước ra khỏi cổng bệnh viện, Hạ Phương đã nhận được điện thoại nói có người đồng ý trả giá gấp mười lần để mời cô tới chữa bệnh.
Đối phương chính là T, người đàn ông được tổ chức tình báo lớn nhất thế giới Hiên Lan Các treo thưởng giá cao suốt hai năm qua.
Bị cô từ chối không chút chần chừ.
Hạ Phương còn gửi cho Bạch Hạc, người phụ trách Hiên Lan Các một câu: “Tôi không nhận thêm ca nào trong hai tháng tới”.
Bệnh tình của mẹ không được lạc quan, quá trình phẩu thuật lại phức tạp, có thể mất từ bảy đến tám hoặc thậm chí là mười tiếng đồng hồ và rất nhiều sức lực. Cô cần phải chuẩn bị tinh thần cho thật tốt để hoàn thành chỉ trong một lần mà thôi.
Chưa kể cô cũng mới về nước không được bao lâu, có rất nhiều việc cần gầy dựng lại từ đầu, không có thời gian rảnh rỗi.
Tư Thành vừa đi vào công ty đã thấy Tiêu Minh vội vã chạy đến: “Cậu Thành, Tiết Phi lại từ chối rồi, còn nói trong hai tháng tiếp theo sẽ không nhận lời của bất kỳ ai!”
Sắc mặt anh thoắt cái trầm xuống, ánh mắt đanh lại: “Còn Q thì sao? Liên lạc được không?”
“Có, nhưng bên đó cũng không có tin của Tiết Phi. Tôi hỏi nhiều lần hắn ta mới chịu nói năm ấy không phải hắn tìm được Tiết Phi, mà là đối phương cổ tình để lộ. Nói cách khác, hoặc Tiết Phi chủ động tiết lộ thông tin, hoặc không ai có thể tìm thấy”.
Tiêu Minh nói với vẻ nặng nề: “Bên nhà tố báo sức khỏe cụ ông ngày càng kém, sợ rằng không qua nổi hai tháng…”
Sắc mặt Tư Thành càng lạnh thêm, ánh mắt lóe lên sắc bén, toát ra vẻ âm u: “Dùng mọi biện pháp có thế, phái tìm cho ra tung tích Tiết Phi trong vòng một tháng cho tôi”.
Không chỉ vì cụ ông trong nhà mà còn vì mẹ của Hạ Phương…
“Vâng thưa cậu”.
Tiêu Minh vừa rời khỏi văn phòng thì sớ Lâm Xuyên lững thững đi vào, đặt mông ngồi xuống sô pha với một nụ cười rộng tới mang tai: “Anh hai định cảm ơn em thế nào đây?”
Tư Thành nghiêng đầu, biếng nhác hỏi lại: “Sao?”
Sở Lâm Xuyên cười khà khà: “Em vừa giúp anh một phen còn gì”.
Rồi đặt danh sách trúng tuyển lên bàn: “Phải tốn công tốn sức mới giúp người của anh dễ dàng vượt qua kỳ thi ấy chứ, cầm ơn qua loa là không được đâu nhé”.
Tư Thành tựa vào bàn làm việc, nhướng mày hỏi: “Nói thử anh nghe xem cậu làm gì rồi?”
Sớ Lâm Xuyên khoát tay: “Thôi thôi, nghe nói cô ấy học cùng trường với nhà thiết kế hàng đầu của hãng nên em cứ tưởng sẽ thi đậu cái một, ai dè chỉ có thiết kế là tạm được, còn lại… Không phải thẳng này có ý gì, nhưng mà một lời khó nói”.
Nhớ tới tính cách dữ dằn của Hạ Phương, Tư Thành khẽ cười: “Cậu tuyển nhà thiết kế chứ không phải PR, cái gì cũng biết thì đi thiết kế làm gì nữa?”
Vậy cũng nói được luôn? sở Lâm Xuyên cạn lời.
Cứ tưởng tên này là bạo quân cuồng công việc, ai dè cưng chiều người đẹp tới sắp thành hôn quân luôn rồi?
Đúng là mở mang tầm mắt!
“Thếthì anh sai đứt đuôi, sếp Phương của bọn em ấy hả, không chí giỏi thiết kế mà phải là toàn năng nhé, đã vẽ giỏi lại còn đẹp, tính tình cũng sô’ một, tài sắc vẹn toàn…”
Tư Thành nghe sở Lâm Xuyên khen Hạ Phương đến chín tầng mây với vẻ sùng bái tột độ, không khỏi trêu bạn một phen: “Đổ người ta fôi chứ gì?”
Đối phương lập tức nháy cẫng lên: “Anh nghĩ sao vậy! Bé nhỏ như em làm sao xứng với nữ thần như sếp Phương chứ?”
Tư Thành cười cười: “Ý cậu là trên đời này không ai xứng với cô ta?”
Sở Lâm Xuyên nhìn lại anh: “Anh thì có thể”.
“Vậy thì cô ta sẽ phải cô đơn tới hết kiếp rồi”, Tư Thành nâng tách cà phê lên uống vài hớp, hoàn toàn không biết sau này mình sẽ phải trả giá vì những lời này hôm nay thế nào.
“Xì”, Sờ Lâm Xuyên liếc xéo anh: “Anh có là anh hai em cũng không được nói nữ thần như thế”.
Tư Thành chỉ cười không nói.
Sở Lâm Xuyên lại hỏi: “Nghe nói hôm qua Tiếu Sương lại quậy?”
Sắc mặt Tư Thành trầm hẳn xuống, từ ngả ngớn chuyến sang đáng sợ.
Sở Lâm Xuyên lại còn nhìn không ra, tìm cớ than thở: “Thôi thì con bé nó hơi vô tư một tí. Mà chúng ta lớn lên với nhau từ nhỏ, có gì mà không hiểu nhau, chẳng thua cái cô UCL kia tẹo nào, sao anh không suy nghĩthử?”
“Anh cả chừng nào về nước?”, Tư Thành không đáp mà hỏi ngược lại.
“Chắc tầm nửa tháng nữa”.