Tắm rửa xong, cả người cô bé đã thơm tho. Lục U lấy khăn tắm lau cho cô bé, còn mặc cho con gái bộ đồ ngủ hình hoa
nhỏ đáng yêu, khi được bế về phòng ngủ chính, Tiểu Lục Hồi còn ôm riết cổ mẹ không nỡ buông, Lục U không nhịn được mà cúi đầu thơm cô bé.
Chỉ vài ngày nữa là Tiểu Lục Hồi sẽ tròn hai tuổi. Giường trong phòng ngủ chính rộng khoảng hai mét hai.
Tiểu Lục Hồi lăn lộn thoải mái trên giường, chơi đủ rồi thì nằm ngửa đầu phơi bụng nhỏ ra.
Cô bé trông rất giống Lục U khi còn nhỏ. Lục U hôn nhẹ lên bụng cô bé, sau đó cho cô bé xem chiếc vòng tay kia, Tiểu
Lục Hồi làm sao biết được giá trị của chiếc vòng đế vương lục kia, chỉ cảm thấy chiếc phòng kia rất sáng, rất đẹp… Cô bé bèn đeo nó vào tay chơi.
Ánh mắt Lục U dịu dàng: “Là do một chú tặng cho con đấy.” Tiểu Lục Hồi liền cất chất giọng ngọt sữa của mình lên, kêu một tiếng: “Chú.” Lục U nghĩ cô bé thật là ngốc nghếch.
Lúc này, chú chó Labrador đẩy cửa bước vào, sau đó cũng không làm gì cả, chỉ nằm sấp trên đầu giường… Đôi mắt kia mong chờ nhìn về phía Lục U.
Vạn vật đều có linh tính.
Lục U đoán là nó nhớ Diệp Bạch nhưng không có tin tức gì, cho nên mong chờ cô nói cho nó biết Diệp Bạch đang ở đâu.
Nhưng ngay chính cô cũng không có tin tức gì của Diệp Bạch.
Lần cuối hai người liên lạc với nhau đã là một tuần trước rồi, nhưng Lục U biết được tình hình hiện tại của Diệp Bạch từ thư ký của anh, anh luôn ở bên Gina trong suốt quá trình phẫu thuật căn bệnh ung thư vú di truyền.
Lúc Lục U nghe được tin tức này, trong lòng hơi nao nao.
Một người đàn ông như Diệp Bạch mà lại ở bên trong cuộc phẫu thuật này… Cô nghĩ hẳn là các bác sĩ điều dưỡng trong bệnh viện đều sẽ cho rằng anh là chồng Ginal
Lục U không gọi điện thoại chất vấn anh.
Cô không có thân phận gì để làm vậy, mà thật ra cũng không cần, nếu một người đàn ông thật sự quan tâm đến cảm xúc của mình, sẽ tự giác giữ khoảng cách với những người phụ nữ khác, giữ một thái độ đúng mực.
Gô nghĩ nếu sau này Diệp Bạch ra nước ngoài.
Chú chó này sẽ không có ai nuôi, lúc đó cô sẽ sẵn sàng nuôi nó, dù sao thì Tiểu Lục Hồi cũng rất thích nó.
Lục U nghiêng người về phía trước, xoa xoa đầu con chó.
Con Labrador sủa gâu gâu mấy tiếng… Gâu (Diệp) gâu (Bạch) gâu (chẳng) gâu (tốt) gâu (chút) gâu (nào)!
Hôm sinh nhật Tiểu Lục Hồi, Lục Khiêm và Hoäc Minh Châu đặc biệt chạy từ thành phố C đến .
Ngoài việc tổ chức sinh nhật cho Tiểu Lục Hồi.
Bọn họ cũng muốn hỏi thăm đời sống tình cảm của Lục U, cách đây không lâu bọn họ còn nghe nói quan hệ giữa Lục U và Diệp Bạch đã tốt hơn… Nhưng đến gần đây lại không nghe tin gì nữa, hai người hỏi Lục Thước rất lâu cũng chẳng biết được gì, cuối cùng chỉ có Lục Huân không chịu nổi sự tra khảo của bọn họ, lắp bắp nói cho Lục Khiêm biết.
Lục Khiêm đứng ngồi không yên.
Trước khi đi, ông còn nói với Hoắc Minh Châu: “Em sắp xếp cho con bé đi, thấy ai thích hợp thì để con bé xem mắt, cũng không cần bắt buộc phải kết hôn, chỉ cần thấy hợp, yêu đương thôi cũng được!”
Ông còn nói: “Trước đây thì thủ tiết cho Diệp Bạch, giờ cậu ta còn sống thì vẫn phải ở góa cho cậu ta! Làm vậy dù có bao nhiêu tình cảm đi nữa thì cũng bị bào mòn hết thôi!”
Thật ra Minh Châu cũng nghĩ như vậy.
Cho nên sau khi tổ chức sinh nhật cho Tiểu Lục Hồi xong, Minh Châu bèn đưa một bức ảnh cho Lục U xem.
Là một vị giáo sư của một trường đại học nổi tiếng ở thành phố B, tiến sĩ du học về nước, trông rất đẹp trai.
Mặc dù đã ly dị nhưng không có con.
Việc ly dị là do bên phía vợ cũ muốn ở lại nước ngoài phát triển sự nghiệp, hai người ở riêng rất lâu, đến năm năm thì ly hôn… Bên phía nhà trai có quan hệ hợp tác với nhà họ Lục, quê quán cũng ở thành phố C, các điều kiện khác đều phù hợp với Lục U.
Mẹ của người đẳng trai đã nhắc đến chuyện này với Minh Châu vài lần.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0t để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!