Anh trở nên nhạy cảm, sợ cô rời đi, nhưng trong thâm tâm anh biết anh không thể giữ cô.
Anh trở nên lo được lo mất.
Về đến nhà, Miên Miên cùng Duệ Duệ không ở nhà, hỏi người giúp việc thì biết đã đưa chúng sang nhà họ Hoắc, Hoắc Tây chậm rãi cởi áo gió bên ngoài, từ từ lên lầu.
Tiểu Hoắc Tinh đang ngủ say trong phòng ngủ chính.
Người giúp việc đang chăm sóc, thấy Hoắc Tây bước vào liền vội vàng đứng dậy: “Bà chủ.”
Hoắc Tây không sửa lại nữa, cô nhẹ nhàng bước đến bên nôi, nhìn chăm chú vào đứa bé trắng trẻo hồng hào kia, trông thật khỏe mạnh, tuy mới một tháng tuổi nhưng vần có thể thấy bóng dáng của cô và Trương Sùng Quang từ giữa hai
lông mày.
Hoắc Tây không khỏi khẽ khàng miêu tả.
Trương Sùng Quang vừa bước vào thì nghe thấy Hoắc Tây nhẹ giọng hỏi: “Anh muốn có con sao?”
Anh đứng lại.
Sau một lúc lâu, ngón tay anh mới có cảm giác, từ từ cuộn lên lại thả lỏng… Anh nghiêng đầu nói với người giúp việc: “Cô ra ngoài đi, tôi có chuyện cần nói với bà chủ.”
Người giúp việc vội vàng lui ra ngoài.
Sau khi cô ấy rời đi, Trương Sùng Quang nhẹ nhàng đóng cửa phòng ngủ lại.
Anh đi về phía Hoắc Tây, ôm cô từ phía sau, tựa mặt lên bờ vai gầy gò của cô, cùng nhìn đứa bé trong nôi, lát sau anh dịu dàng hỏi: “Sao vậy?”
Hoắc Tây cũng nhẹ nhàng ôm lấy mình, cô ngáy người trong vòng tay hồi lâu mới nói: “Em chỉ thấy, bên cạnh anh nên có một đứa bé, nhưng nếu anh không muốn, còn chuẩn bị tái hôn thì em sẽ dẫn đứa bé đi.”
“Anh không muốn tái hôn.”
“Anh muốn con, nhưng anh lại muốn ở bên em hơn. Hoắc Tây, chúng ta thử lại lần nữa nhé?”
“Thử lại một lần cuối cùng.”
Nói xong, anh hôn lên tóc cô rồi mò xuống nắm lấy bàn tay cô.
Hoắc Tây không đấy anh ra.
Ban đêm cô dựa vào cửa sổ, nhìn cây phong bên ngoài, cô không khỏi nghĩ, thật ra không chỉ cô tự giam giữ bản thân mà còn cả Trương Sùng Quang… Bọn họ không thể thoát ra.
Hai người bệnh sống chung, còn có thế chữa khỏi sao?
Đêm đó Tiếu Hoắc Tinh ngừng bú sữa mẹ và chuyển sang uống sữa bột, cảm giác hoàn toàn khác, cô bé còn có chút cáu kỉnh… cố ý tiểu đêm, cứ cách một tiếng lại làm một trận.
Đến ba giờ sáng, Trương Sùng Quang đã phải thức dậy bốn lần.
Trong bóng tối, Tiểu Hoắc Tinh lại bắt đầu khóc nháo, Hoắc Tây nhớ ra tay mình bị giữ lại, Trương Sùng Quang đứng dậy, nhẹ nhàng nói: “Đừng nhúc nhích, để anh!”
Ổn định cô bé xong, anh lại pha sữa bột, lần này có lẽ Tiểu Hoắc Tinh đã đầu hàng mà uống ngon lành.
Trương Sùng Quang xoa khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của cô bé.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!