Anh nhìn chằm chằm vào người vợ trước, nhìn người phụ nữ đã vì mình mà sinh ra ba đứa con, anh muốn níu kéo, có lẽ là từ lúc bọn họ vừa ly hôn, không một giây phút nào mà anh không muốn níu kéo.
“Hoắc Tây, để anh chăm sóc cho em, chuyện gì em không thích anh sẽ không làm.”
“Bọn nhỏ cũng cần có bổ.”
Tuy rằng Hoắc Tây vẫn luôn tự nhủ mình phải bình tĩnh, dù sao bọn họ cũng đã hoàn toàn cắt đứt nhưng sau khi nghe thấy những lời này, cô vẫn nhịn không được, giọng điệu trở nên lạnh lùng: “Anh đã làm gì?”
Con ngươi của Trương Sùng Quang trở nên tăm tối: “Là anh không tốt.”
Anh vẫn khát cầu, khát cầu cô cho mình một cơ hội.
Không khí trở nên giằng co…
Thật lâu về sau, cuối cùng là Hoắc Tây mở miệng.
Cò chỉnh đốn lại tâm trạng của mình, nói
nhỏ: “Trương Sùng Quang, tòi biết trong lòng anh đang nghĩ gì, anh chỉ đơn giản nghĩ rằng nế tình ba đứa con, sớm hay muộn cũng có một ngày tôi sẽ mềm lòng, cho nên hơn nửa năm này anh vẫn luôn ân cần chăm sóc… Nhưng mà Trương Sùng Quang, chúng ta lớn lên cùng nhau, giữa cả hai chắc hẳn cũng hiếu biết về nhau hơn những người khác vài phần, anh cảm thấy giữa chúng ta còn khả năng nào không? Giữ được thể diện này là tất cả những gì tôi có thể cho anh.”
Sấc mặt của Trương Sùng Quang rất khó coi, thậm chí còn tái nhợt hơn cả người vừa mới sinh con là Hoắc Tây.
Anh cẩn thận tiêu thụ lời nói của Hoắc Tây.
Lúc mở mắt ra, trong mắt đã khôi phục sự dịu dàng: “Được, anh biết rồi!”
Hoắc Tây biết anh sẽ không từ bỏ nhưng cô cũng không thế nề hà.
Từ khi con sinh ra, cuộc hôn nhân giữa cô và Trương Sùng Quang, cô đã không thể thể hiện tính tình một cách bừa bãi, cô quay mặt nhìn về phía giường em bé, nhẹ giọng nói: “Không phải anh muốn gặp con sao?”
Trương Sùng Quang ừ một tiếng.
Anh đi đến bên cạnh giường em bé, cấn thận nhìn chăm chú em bé, trắng trẻo mũm mĩm, lúc này đang say giấc nồng, hơi thở ra cũng làm
người ta cảm nhận được sự thơm ngọt.
“Con bé rất đáng yêu.”
Trương Sùng Quang nhịn không được nhìn về phía Hoắc Tây: “Rất giống em lúc còn nhỏ.”
Hoắc Tây chỉ cười nhẹ, không có đáp lại anh, Trương Sùng Quang không khỏi lại cảm thấy có chút mất mát.
Đúng lúc này, Tiểu Hoắc Tinh khóc.
Khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, hai cẳng chân trắng nõn dùng sức đạp qua đạp lại… Người làm bố lại nhịn không được bế cô bé lên, một tay kiểm tra một chút, cũng không đi tiểu.
Trương Sùng Quang nhìn về phía Hoắc Tây: “Chắc là đói bụng.”
Nói xong không khí trở nên có hơi vi diệu, bởi vì đói bụng sẽ phải cho bú sữa, bọn họ đã ly hôn từ lâu, đề tài này không khỏi quá mẫn cảm.
Sau khi sinh xong được ba ngày, Hoắc Tây cũng đã tự cho con bú.
Lúc Trương Sùng Quang nói như vậy, cô lạnh lùng nói: “Anh ôm con tới đây.”
Trái tim mỏng manh của Trương Sùng Quang đều đang run rấy, anh cẩn thận bế bé đang khóc ầm trời lên đặt vào trong lòng ngực Hoắc Tây, lúc ôm lấy con, thân thể hai người không khỏi có chút tiếp xúc.
Đã lâu rồi anh chưa đụng chạm vào cô, lúc này cho dù chỉ chạm vào một chút cách lớp quần áo, trong lòng cũng không khỏi rung động, nhịn không được mở miệng: “Hoắc Tây.”
Hoắc Tây dịu dàng ôm lấy con…
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhot com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!