Chắc là đã đau đến mức không chịu nối.
Sắc mặt Trương Sùng Quang tái nhợt, ngón tay cũng nhịn không được trở nên run rẩy, nếu nói hổi hận… Bây giờ anh hối hận, lúc trước anh muốn một đứa con cũng đơn giản là vì muốn níu giữ Hoắc Tây, thế nhưng người phải chịu đau đớn lúc sinh con lại là Hoắc Tây.
Hoắc Minh thấy anh như vậy, giận sôi máu.
“Hiện tại hối hận thì có ích sao, đứa con trong bụng cũng sắp sinh ra rồi, mắt là đôi, mũi là mũi.”
Trương Sùng Quang chua xót, gọi một tiếng bổ.
Hoắc Minh hừ mũi, quay đầu lại nhìn cửa phòng sinh, hòn ngọc quý trên tay mình đang dạo ở quỷ môn quan, người làm bố sao có thể không đau lòng, ông hận không thế treo Trương Sùng Quang lên đánh một trận.
Lúc này cửa phòng sinh lại bị mở, y tá chạy ra nói với bác sĩ: “Chủ nhiệm sở, đã mở mười phân, ngài nhanh chóng vào nhìn xem.”
Bác sĩ họ Sở vội vàng đi vào.
Trong hành lang, người nhà họ Hoắc đều im lặng không lên tiếng.
Không ai lôi chuyện cũ ra tính số với Trương Sùng Quang vào ngay lúc này, nói những lời đó cũng chẳng thoải mái… Thời gian chờ đợi rất lâu, thậm chí Hoắc Doãn Tư còn gọi anh đi hút thuốc lá chung.
Trương Sùng Quang từ chối, đưa tay ra cản lại: “Anh cai thuốc.”
Hoắc Doãn Tư cười nhạo rồi tự mình rời đi.
Trong phòng sinh, bác sĩ và y tá vẫn luôn cố vũ Hoắc Tây… Sau khi giãn mười phân, Hoắc Tây đau đến mức trán đố một lớp mồ hôi mỏng nhưng cô vẫn cắn chặt môi không chịu kêu thành tiếng.
Trong cơn đau đớn, cô cảm giác đèn dây tóc trên đầu đang đung đưa.
Ký ức như thủy triều ùa về .
[Hoắc Tây, chúng ta sinh thêm một đứa con nhé!]
[Hoắc Tây, sau này anh sẽ không làm em đau lòng nữa, cũng sẽ không có Tống Vận, Trương Vận…]
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhot. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!