Trương Sùng Quang sợ chậm trễ thời gian, cho nên dù Miên Miên đã mười mấy tuối nhưng anh vẫn bế cô bé, bước nhanh lên xe… Xe chạy nhanh nhưng rất ổn định, anh vẫn không quên còn Miên Miên đang ngồi.
Bệnh viện Ngưỡng Đức, thành phố B.
Đứa nhỏ của Hoắc Tây có dấu hiệu sinh trước một tuần.
Tinh huống có vẻ khả quan hơn nhiều so với
tưởng tượng của mọi người, Tiểu Hoắc Tinh cũng không tra tấn Hoắc Tây quá lâu, sau khi đưa đến bệnh viện thì chẳng mấy chốc đã mở được tới sáu phân, sau khi chuyên gia khoa sản tự mình kiểm tra thì nói: “Chuẩn bị sinh.”
Bà là người quen của nhà họ Hoắc, khom lưng dịu dàng cổ vũ Hoắc Tây: ‘Tinh huống ổn định, vòng đầu của bé không lớn, máu hiếm cũng đã được chuyến đến bệnh viện.”
Bà ngừng một chút, có đôi lời không biết nên nói hay không.
Mặc dù Hoắc Tây đang đau đớn nhưng vẫn nghe thấy, cô biết số máu kia là của Trương Sùng Quang.
Mỗi tháng anh sẽ rút máu định kỳ.
Trong cơn đau đớn, Hoắc Tây hốt hoảng, bổng chốc nhớ tới rất nhiều chuyện xưa… Đều là chuyện giữa cô và Trương Sùng Quang, cả tốt lẫn xấu.
Bác sĩ suy nghĩ một chút rồi nhẹ nhàng hỏi: “Cần người vào sinh cùng không?”
Lúc trước khi Hoắc Tây sinh Tiểu Trương Duệ có Trương Sùng Quang vào sinh cùng, mặc dù hiện tại đã ly hôn nhưng đứa nhỏ này là con của Trương Sùng Quang, hơn nữa người đã đứng ở bên ngoài.
Dưới ánh đèn dây tóc trong phòng sinh, khuôn mặt Hoắc Tây trắng bệch gác trên gối nằm, cô nhẹ nhàng lắc đầu.
Nước mắt rơi ra khỏi khóe mắt.
Bác sĩ nhẹ nhàng sờ mặt cô, dịu dàng nói: “Tôi đi ra ngoài một chút, nói vài câu với bố mẹ của cháu.”
Hoắc Tây gật đầu.
Từ đầu tới đuôi, cô không hỏi tới Trương Sùng Quang…
Bác sĩ đi ra khỏi phòng sinh, nhẹ nhàng khép cửa lại.
Người nhà họ Hoắc đều có mặt, ôn Noãn là người đầu tiên tiến lên hỏi: “Tình huống thế nào?”