Bữa ăn nhạt nhẽo, sau bữa ăn, hai người thản nhiên trò chuyện về chuyện học hành của bọn trẻ. Hoắc Tây nói vài câu rồi lên phòng làm việc, Trương Sùng Quang ngăn cô lại nói: “Đừng đọc hồ sơ nữa, có đọc cũng không xong được, chúng ta hãy nghỉ ngơi đi!”
Hoắc Tây ừm một tiếng: “Ngày mai sẽ có phiên tòa”.
Trương Sùng Quang nhìn theo bóng lưng cô đi lên lầu, họ đã ở bên nhau nhiều năm, thậm chí có thể nói là đã cùng nhau lớn lên… Hoắc Tây đã sinh được hai đứa con, dáng người vẫn rất hoàn mỹ, vòng eo thon gọn, đôi chân thẳng và dài.
Ngoại hình của cô ấy cũng thuộc hàng đỉnh cao.
Sau khi Trương Sùng Quang kết hôn, anh không bao giờ nghĩ đến việc ra ngoài ăn tạp, cũng như không quan hệ với những người phụ nữ khác.
Nhưng bây giờ cơ thể rõ ràng đã trải qua cảm giác được thoả mãn, nhưng trong lòng lại cảm thấy trống rỗng, muốn ra ngoài đi dạo.
Chìa khóa xe để ở tầng dưới, anh cầm lấy rồi đi ra ngoài, mở cửa bước vào xe. Đêm mùa hè thật mát mẻ.
Anh chỉ đơn giản mở cửa sổ xe và đi lang thang không mục đích… Lái xe được hơn nửa tiếng, điện thoại di động reo, màn hình hiện người gọi tới là Cảnh Thụy.
“Đêm khuya không ở cùng vợ, còn có thời gian đi tìm tôi?” Trương Sùng Quang lên tiếng, giọng nói khàn khàn dễ nghe.
Cảnh Thụy vừa khách sáo vừa luồn cúi, gần đây anh ta có dự án muốn nhờ Trương Sùng Quang giúp đỡ, hai người họ trở nên khá thân thiết. Cảnh Thuy miệng lưỡi rất trơn tru: “Anh Trương đến chỗ em chơi đi, vừa mới thuê phòng xong, Lục Thước cũng đang ở đây”.
Trương Sùng Quang khá ngạc nhiên.
Lục Thước bình thường không ra ngoài chơi, vậy mà tối nay cũng có mặt ở đó.
Anh không đồng ý ngay với Cảnh Thuy mà thuận miệng hỏi đối phương: “Hoäc Doãn Tư thì sao, cậu ấy có tới không?”
Phản ứng của Cảnh Thụy có chút mạnh: “Anh Trương, sao anh lại quan tâm đến cậu ấy nhiều như vậy? Em biết cậu ấy là em vợ của anh, nhưng ai không biết còn tưởng rằng anh kết hôn với cậu ấy đấy, sao mà để ý đến người ta quá vậy!… Có điều anh cũng biết đó, Hoắc Doãn Tư dính vợ như keo, kết hôn xong có thánh cũng không gọi được. Gọi mười lần cậu ta ra ngoài được một lần là đã nể mặt lắm rồi! Haizz, nhắc là thấy bực!”
Trương Sùng Quang mỉm cười nhẹ.
Nụ cười đó có phần cay đắng và có chút ghen tị.
Mười phút sau, Trương Sùng Quang đến câu lạc bộ và bước vào phòng. Cảnh Thuy gọi toàn người quen tới.
Lục Thước thật sự ở đó, nhưng không ngờ anh ấy lại đưa cả Lục Huân tới. Lục. Huân ngoan ngoãn ngồi cạnh Lục Thước chơi điện thoại di động. Cô ấy không phải người hòa đồng, nhưng cũng không có ai dám trêu chọc cô, bởi vì giám đốc
Lục rất bảo vệ cô ấy.
Nhưng Trương Sùng Quang lại là ngoại lệ, anh lớn tuổi hơn Lục Thước, Lục Huân. Họ đều chỉ đáng tuổi em trai, em gái của anh.
Trương Sùng Quang ngồi bên cạnh Lục Thước, mỉm cười liếc nhìn: “Nếu biết trước tới đây ăn cơm chó thì tôi đã không tới. Cảnh Thuy đúng là không thành thật”.
Cảnh Thụy mỉm cười, tự mình rót rượu cho anh.
Lục Thước ánh mắt sắc bén, dựa vào trên ghế sô pha nhẹ nhàng mỉm cười: “Mới có mấy giờ mà giám đốc Trương đã tắm xong rồi sao? Anh ở nhà tới hay ở
khách sạn tới?”