Trương Sùng Quang hôn cô thật sâu và nhẹ nhàng rất lâu. Anh một tay mở cửa xe, bế Hoäắc Tây ra ngoài, trời đã chạng vạng, trong
không khí thoang thoảng mùi thức ăn, có lẽ có người đã cẩn thận chuẩn bị bữa tối.
Anh đi qua phòng khách, đồ ăn trên bàn đã nguội rồi.
Trương Sùng Quang cũng không thèm nhìn, ôm Hoắc Tây mặt không cảm xúc đi lên lâu, Hoäc Tây biết cô không thể thoát ra được nên lạnh giọng hỏi: “Ý anh là sao, anh muốn dùng vũ lực sao?”
Trương Sùng Quang bước lên lầu.
Ngọn đèn pha lê lộng lẫy phía trên phản chiếu ánh sáng rực rỡ, khiến khuôn mặt anh càng rõ ràng hơn.
Nghe vậy, anh cúi xuống nhìn cô.
Trên đôi môi mỏng hoàn mỹ của anh hiện lên một tia giễu cợt, giọng nói cũng lạ lạ: “Tôi quan hệ với vợ tôi mà gọi là dùng vũ lực sao?… Luật sư Hoắc, tôi nghĩ vợ chồng luôn có nghĩa vụ đáp ứng nhu cầu của nhau, phải không?”
Hoắc Tây tức giận đến nỗi khóe mắt đều đỏ bừng.
Rõ ràng là anh đang cố ý, trời vẫn còn chưa tối anh đã bế cô lên lầu như thế này. Trương Sùng Quang đang muốn nói với cô rằng anh là chồng cô, anh muốn làm gì cô cũng được.
Lại còn thoả mãn nhu cầu của nhau…chết tiệt!
Cô lạnh lùng nói: “Đáng tiếc, tôi không cần!”
‘Trương Sùng Quang hôn khóe miệng cô, nói: “Bà Trương…lát nữa em sẽ cần nó thôi!”
Nói xong, anh đá tung cửa phòng ngủ chính.
Anh ném Hoắc Tây lên giường lớn, cô choáng váng chưa kịp đứng dậy thì anh đã quỳ xuống giường, một chân đè cô xuống. Trương Sùng Quang dùng một tay. cởi cúc áo sơ mi, nghiêng người về phía trước bật tất cả đèn trong phòng ngủ.
Đèn sáng đến mức chói mắt, chiếu sáng tất cả mọi thứ.
Hoắc Tây vừa đá vừa mắng anh là kẻ biến thái.
Trương Sùng Quang ấn chặt cô xuống, vẻ mặt trịch thượng nhìn cô, dùng giọng rất nhẹ nói: “Sao vậy, em không muốn bị anh nhìn thấy sao? Chúng ta là vợ chồng mà cũng không được nhìn sao?”
“Trương Sùng Quang, anh điên rồi!”
Hoắc Tây nhẹ nhàng nhắm mắt lại, bởi vì giấy giụa nên tim cô đập rất nhanh khiến lồng ngực cô phập phồng dữ dội. Có lẽ anh đã kìm nén quá lâu, hoặc có thể anh nóng lòng muốn nhận được sự hưởng ứng của cô nên hành động rất mạnh bạo.
Ban đầu rất mạnh bạo, sau đó lại giống như kẻ lưu manh.