Hoắc Doãn Tư hơi nổi nóng nhưng vẫn cố kìm nén: “An Nhiên, có phải em cho rằng trẻ con chỉ cần dỗ là xong? Chỉ cần dỗ xong thì không cần người bố này cũng được. Sau đó chờ Lâm Hi trưởng thành, người bố trong ấn tượng của thằng bé sẽ mãi mãi đều ‘đang bận’
“Em không có ý này.”
An Nhiên gửi địa chỉ cho anh ấy rồi bổ sung thêm một câu: “Bên ngoài tuyết dày, anh lái xe chậm chút.”
Hoắc Doãn Tư khế hừ rồi cúp máy.
Anh ấy cất điện thoại đi rồi chống một tay lên tường nhà vệ sinh, hút xong nửa điếu thuốc còn lại… Ánh đèn pha lê bên trên bao phủ lên người anh ấy càng tôn thêm vẻ cao quý.
Cảnh Thụy chạy ra khỏi phòng VIP, thấy Hoắc Doãn Tư lập tức nói: “Hóa ra là ở đây à! Đi thôi đi thôi, uống thêm 2 ly rồi chúng ta giải tán! Hôm nay tuyết rơi, ai về nhà nấy.”
Hoắc Doãn Tư nghiêng người, véo rớt tàn thuốc. Giọng anh ấy hờ hững: “Tôi tới bệnh viện một chuyến, Lâm Hi đang bị ốm.” Cảnh Thụy sửng sốt: “Hải! Bị ốm á! Hay là tôi đi cùng cậu nhé?”
Hoắc Doãn Tư duỗi tay khẽ chắn lại: “Không cần tôi có dẫn theo tài xế. Cảnh Thụy, hôm khác lại tụ tập.”
Cảnh Thụy khá thân thiết với Hoắc Doãn Tư, cuối cùng vẫn tiễn anh ấy xuống lầu. Khi Hoắc Doãn Tư lên xe, anh ta đứng ở bên ngoài xe không khỏi lải nhải thêm một câu: “Em dâu khá tốt đấy! Bây giờ cô ấy vừa có năng lực lại vừa xinh đẹp, còn sinh cho cậu một thằng con mập mạp đáng yêu. Cô vợ như vậy có đốt đèn lồng cũng khó tìm. Doãn Tư, đàn ông chúng ta nên rộng rãi một chút, có xích mích gì chúng ta cứ cúi đầu nhận sai trước, sau đó từ từ dạy dỗ trên giường là được. Dạy dỗ đến kêu bậy thì cậu cũng xả được cục tức trong lòng rồi! Người anh em à, nghe lời khuyên của tôi, vợ chồng không ai thù dai mãi!”
Hoắc Doãn Tư ngồi lên xe, mặt mày âm trâm.
Anh ấy mỉm cười rất hờ hững: “Những chuyện khác tôi đều có thể nhượng bộ, chỉ mỗi chuyện này là không được.”
Cảnh Thụy chỉ đành đóng cửa xe lại giùm anh ấy.
Tài xế là người của tập đoàn Hoắc Thị, Không biết mấy chuyện nhà của Tổng giám đốc Hoắc nhưng cũng có nghe nói sơ sơ.
Ông ta vừa lái xe vừa tùy ý hỏi: “Bệnh viện Nhi Đồng đó cũng khá tốt đấy!”
Hoäc Doãn Tư dựa lưng vào ghế sau, giọng nói hơi mỏi mệt: “Thế à?”
Thật ra, tối nay anh ấy bận rộn tham gia hai bữa xã giao.
Bữa đầu tiên là bàn về chút chuyện công ty, uống cũng đã hòm hòm. Khi anh ấy đang định rời đi thì gặp Cảnh Thụy… Trước và sau Tết cũng đã mấy ngày không gặp nên họ ngồi xuống cũng khó tránh khỏi uống kha khá, nhưng vẫn chưa đến mức say mèm.
Trời đổ tuyết, tài xế lái xe rất chậm.
Chừng hơn nửa tiếng nữa mới đến nơi, sau khi xe dừng hẳn, Hoắc Doãn Tư mới hững hờ dặn dò sáng mai ông ta tới đón mình. Sáng mai anh ấy còn có một cuộc họp quan trọng.
Tài xế là ông cụ đi theo bên cạnh anh ấy, xuống xe mở cửa giùm anh: “Sáng mai tôi tới nhà lớn trước, mang một bộ quần áo cho Tổng giám đốc Hoắc đến đây cho cậu thay.”
Hoắc Doãn Tư gật đầu xuống xe.
Tài xế nhìn theo bóng dáng dưới ánh đèn của anh ấy, khẽ lắc đầu: “Có giàu đến đâu thì vẫn phải nhọc lòng vì con cái!”
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhot com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!