Hoắc Tổng Truy Thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Full)

Chương 1916 An Nhiên không nhận


Đối với một thiếu gia cao quý nhà giàu như anh ấy mà nói có chút không quen, nhưng là một người đàn ông muốn theo đuổi một người phụ nữ mình yêu thì phải hy sinh một cái gì đó.

Anh ấy nằm trên giường nhìn chiếc hộp nhung trên tủ đầu giường.

An Nhiên không nhận.

Trong bóng đêm, anh ấy lặng lẽ siết chặt tay cô: “Em không thích sao?”

An Nhiên biết anh ấy nói gì, muốn giả bộ ngủ cũng khó.

Cô nói nhỏ: “Quá quý giá!”

Hoắc Doãn Tư không nói thêm gì nữa, lái xe suốt mấy tiếng đồng hồ, sức lực trước đó đã sớm tiêu hao hết, anh ấy nhanh chóng chìm vào giấc ngủ… Khi tỉnh dậy thì đã là sáng sớm.

An Nhiên không còn nằm trên giường nữa, vậy mà Lâm Hi nằm trong lòng anh ấy.

Cơ thể cậu nhóc ấm áp, khuôn mặt nhỏ nhắn dán vào ngực anh ấy, một bàn †ay nho nhỏ vẫn đặt trên vai bố, cậu nhóc ngủ ngon lành.

Hoắc Doãn Tư mải mê nhìn cậu bé một lúc lâu.

Anh ấy đứng dậy, rửa mặt sơ qua rồi bước ra ngoài, không ngờ trong nhà lại có thêm một người khác.

Lâm Bân, con trai của dì Lâm. Lúc này hắn đang ngồi ở bàn ăn mặt mày vui vẻ hớn hở nói với An Nhiên về chuyện làm ăn kinh doanh của mình, đang nói đến cao hứng, hắn nhìn thấy Hoắc

Doãn Tư từ phòng An Nhiên đi ra, không khỏi sửng sốt một chút.

Vài giây sau hắn hoàn hồn, lập tức đứng dậy: “Là em rể sao! Anh là anh trai của An Nhiên, mọi người đều gọi anh là anh Bân.”

Dì Lâm mang bữa sáng ra bàn, vừa lúc nghe thấy.

Bà lén nhéo con trai mình, liếc hắn một cái, sau đó cười nói với Hoắc Doãn Tư: “Miệng nó toàn nói gì đâu, ngài đừng để ý!”

Hoắc Doãn Tư hơi để bụng.

Không phải Lâm Bân gọi anh ấy là em rể, mà với tư cách là một người đàn ông, anh ấy không hy vọng những người đàn ông khác đến quá gần người phụ nữ của mình, đặc biệt là bọn họ không cùng huyết thống.

Nhưng một người ngồi ở địa vị cao như anh ấy lại rất giỏi giả vờ.

Hoắc Doãn Tư ngồi xuống, khẽ mỉm cười: “Không sao đâu dì Lâm!”

Anh ấy tùy ý thảo luận một vài chuyện làm ăn với Lâm Bân, Lâm Bân vui vẻ như vớ được bảo bối, vừa nói chuyện vừa hầu hạ Hoäc Doãn Tư… Đừng nói là dì Lâm, chính An Nhiên cũng không nhìn không nổi bộ dáng chân chó của hắn!

Hoắc Doãn Tư lại chỉ cho hắn một ít cổ phiếu.

Lâm Bân rót trà cho anh ấy, mở miệng một tiếng Doãn Tư, hai tiếng Doãn Tư, gọi như thân thiết lắm.

Dì Lâm trong lòng có hơi lo lắng, nhưng cũng rất vui mừng, thậm chí bà còn cảm thấy có chút áy náy không thể giải thích được đối với An Nhiên, sợ con mình sẽ ảnh hưởng đến tình cảm giữa An Nhiên và Hoắc Doãn Tư.

An Nhiên thì lại nghĩ khác.

Đợi đến lúc Hoắc Doãn Tư quay về phòng ngủ thay quần áo đi đến công ty, anh ấy từ trong tủ lấy ra một chiếc cà vạt, An Nhiên bước vào đóng cửa phòng lại, anh ấy biết là cô nên nhẹ nhàng cười: “Sao vậy, em muốn giúp anh thắt cà vạt hả?”

An Nhiên mím môi dưới.

Cô nhỏ giọng: “Vừa rồi anh có ý gì?”

Hoắc Doãn Tư chậm rãi thắt cà vạt, nhìn cô rồi hỏi: “Em sợ anh làm hại hắn à? Hắn là con trai dì Lâm, sao anh có thể làm hại hẳn được? Mấy cái cổ phiếu đó chắc chắn sẽ tăng vào tuần tới, tất nhiên, điều kiện tiên quyết là hắn không quá tham lam thì sẽ không mắc bẫy… An Nhiên, anh làm vậy là sai sao?”

An Nhiên không thể phản bác được.

Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhot-com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.