Viên kim cương màu xanh hình quả lê mười hai cara ánh kim lóng lánh, vừa nhìn là biết cực kỳ quý giá.
An Nhiên ngơ ngác nhìn chiếc nhẫn.
Cô nhớ tới chiếc nhãn lúc trước, tim đập thình thịch, sợ hãi đến mức cầm lấy nó, lật lại nhìn mặt sau.
Không có khắc chữ.
Cô thở phào nhẹ nhõm, lẩm bẩm: “Quá nhanh!”
“Nhanh sao? Anh không nghĩ vậy!”
Hoắc Doãn Tư là muốn cắt ngang lời nói trong miệng cô, nước ấm cọ rửa hai người, chiếc nhẫn kim cương trong tay An Nhiên nặng tới nỗi cầm không chắc, nhưng cái đó cũng không còn quan trọng nữa, quan trọng là người đàn ông nóng bỏng đứng trước mặt cô…
Mùa đồng tuyết rơi dày đặc nhưng bên trong nhà vẫn ấm áp như ngày xuân.
Hoắc Doãn Tư vẫn luôn kiềm chế, sau khi đã thỏa mãn lập tức tha cho An Nhiên, tắm rửa cho cô sạch sẽ rồi bế cô vào phòng ngủ, đặt cô lên đệm mềm, giống như là đang chăm sóc Lâm Hi, anh ấy dùng khăn tắm lau khô người và bọc cô trong chiếc áo choàng tắm..
Anh ấy mặc quần áo chỉnh tề, hôn hôn cô.
“Anh ra xe lấy một ít đồ!”
Anh ấy bắt taxi quay về thành phố B, về căn hộ trước rồi mang theo một ít hành lý qua đây.
An Nhiên không hiểu, cho nên lúc Hoäc Doãn Tư xách vali vào phòng ngủ, cô lập tức từ trên giường ngồi dậy, nhìn anh ấy xách vali đi vào phòng thay đồ.
An Nhiên xuống giường đi theo.
Hoắc Doãn Tư đang sắp xếp hành lý, anh ấy làm rất nhẹ nhàng, sợ đánh thức Lâm Hi.
Phòng thay đồ thực sự rất nhỏ, một tủ quần áo hình chữ L cũng không chứa được bao nhiêu quần áo, dù vậy An Nhiên cũng không để đầy đồ, quần áo mỗi mùa trong tủ đồ không nhiều hơn năm bộ, Hoắc Doãn Tư nhìn thấy có hơi đau lòng, nhưng vẫn không nói gì cả.
An Nhiên đứng phía sau anh ấy.
Anh ấy rất cao, cô chỉ đứng tới vai anh, bây giờ cô chỉ cần tiến lên một bước là có thể ôm lấy eo anh ấy… Bọn họ vừa mới phát sinh quan hệ, nếu bây giờ ôm một cái có vẻ rất dịu dàng.
An Nhiên dựa vào tường, cắn môi: “Anh thật sự muốn chuyển tới đây ở à?”
Hoắc Doãn Tư ừ một tiếng: “Nếu em không muốn chuyển tới chỗ của anh, anh chỉ có thể chuyển tới đây!”
Anh ấy treo chiếc áo sơ mi cuối cùng lên, xoay người kéo cô ôm vào lòng.
Thân thể An Nhiên mềm nhũn, cô nằm trong lòng anh rất nhỏ bé, Hoäc Doãn Tư hôn cô, nhỏ nhẹ nói: “Anh sẽ nuôi cả nhà.”
An Nhiên đẩy anh ấy ra, ngả người ra sau: “Em có thể tự mình chăm sóc nuôi dạy con.”
Hoắc Doãn Tư nhìn cô đắm đuối.
Giọng An Nhiên khàn khàn: “Quá nhanh! Hoắc Doãn Tư, để em suy nghĩ kỹ đã”
Anh ấy cũng không muốn bức ép cô quá nhanh, giữa bọn họ còn có một đứa con trai, An Nhiên không thể chạy trốn được. Vì vậy anh ấy đã hào phóng đồng ý: “Được rồi, không nhắc tới nữa, anh ở lại đây chăm sóc Lâm Hi, như này được chứt”
An Nhiên không phản đối.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hot. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!