Cô vẫn còn đứng ngây tại chỗ, Hoắc Doãn Tư đặt tài liệu trong tay xuống: “Không còn việc gì nữa thì ra ngoài đi!”
An Nhiên rời khỏi văn phòng giám đốc, sau khi đóng cửa lại, cô lấy chiếc hộp nhung từ trong túi ra, lặng lẽ nhìn thật lâu…
Đây có lẽ là đồ vật tốt nhất cô từng có trong cuộc đời mình.
Tống Giám đốc Hoắc thường cổ ý làm khó cô, nhưng cô cũng là một trong số ít người đối tốt với cô, nhưng cậu là người nho nhã dịu dàng như vậy nên An Nhiên chưa bao giờ dám tơ tưởng đến, bởi vì thế giới của hai người căn bản là hai thế giới khác nhau.
Có lẽ, khi anh cảm thấy chán ngán rồi, thì sẽ qua thôi.
Cô vần có thể giữ được công việc của mình.
Cô đấy cửa định vào văn phòng thư ký, bên trong truyền đến tiếng tám chuyện của đồng nghiệp, giọng điệu chua lét, đầy vẻ khinh thường.
“Cô ta nghĩ cô ta là ai cơ chứ! Tổng Giám đốc
Hoắc chẳng qua là thấy mới mẻ trong chốc lát, anh ấy chưa từng gặp đồ nhà quê như thế bao giờ thôi!”
“Đúng vậy, đừng nói là thành phố B, trong nhà Tống Giám đốc Hoắc toàn là mỹ nữ kia kìa! Thư ký An này đúng thật là không biết điểm dừng! Tổng Giám đốc Hoắc thế kia, chắc chắn sau này phải cưới một cô gái vừa giàu vừa giỏi vừa đẹp.”
“Không môn đăng hộ đổi, tư tưởng khác biệt! Cô ta đang nghĩ gì vậy chứ! Cô ta tưởng chỉ cần nấu cho Tổng Giám đốc Hoắc vài bữa cơm là có thể tái sinh thành phượng hoàng chắc?”
“Tôi thấy mấy cô nghĩ nhiều rồi! Tổng Giám đốc Hoắc chỉ xem cô ta là người giúp việc mà thôi! Mấy cô có biết, lương dì giúp việc của nhà chính nhà họ Hoắc mỗi tháng trên năm mươi ngàn không hả, thuê thư ký An rẻ hơn nhiều!”
Mấy người phụ nữ đồng loạt cười rộ lên.
Cho dù không chịu nối những lời này, An Nhiên vẫn phải đi vào.
Văn phòng đột nhiên lặng ngắt như tờ. Mấy người phụ nữ kia miền cưỡng cười gượng, đều quay về làm việc của mình.
An Nhiên ngồi vào chỗ ngồi của cô.
Một lúc lâu sau, cô cất chiếc hộp nhỏ kia vào
ngăn kéo.
Rồi nhẹ nhàng đóng lại!
Cô làm việc của mình như chưa có chuyện gì, như mọi lần cô bị người khác bắt nạt, cô có thể thấy rõ sự bắt nạt của những người phụ nữ kia và bắt nạt của Tống Giám đốc Hoắc không hề giống nhau, bởi vì những người phụ nữ kia có ác ý với cô.
Nhưng cô chưa bao giờ nghĩ đến việc trả thù hay thoải mái lật mặt bọn họ.
Thực tế không cho cô làm thế.
Cô nghĩ mình phải sống, phải kiếm tiền, cô đã từng trải qua những chuyện còn khó khăn hơn thế này nhiều.
Nhưng mắt cô lại ửng đỏ lên, cô cũng không phải làm bằng đá, đương nhiên biết khó chịu.
Văn phòng lặng ngắt đến đáng sợ.
Mấy người phụ nữ kia sợ cô mách lẻo với Hoắc Doãn Tư, bèn đi tới nói vài câu nhẹ nhàng, ý là không phải cố ý mà chỉ tùy tiện tám nhảm mà thôi.
An Nhiên nhẹ nhàng cười nhạt.
Mấy thư ký kia thở phào một hơn, không đặt nặng chuyện về An Nhiên này nữa.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0t để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!