Hoắc Tây không nói gì thêm.
Đêm tối yên tĩnh, cả hai người đều không tiếp lời, chỉ lẳng lặng ngồi cạnh nhau một lúc lâu rồi mới về phòng ngủ chính.
Khi Hoắc Tây đi tắm, Trương Sùng Quang trông chừng Miên Miên.
Cậu tựa vào cạnh giường, ngón tay thon dài khẽ vuốt ve khuôn mặt mềm mềm của đứa bé, một tay khác kiếm tra tài liệu trên điện thoại.
Miên Miên đang mơ, mơ về bổ, về mẹ, và về bố nhỏ nữa.
Trên bờ cỏ, còn có cả Tiếu Quang.
Trong giấc mơ, khóe miệng Miên Miên khẽ nhếch lên.
Trương Sùng Quang không khỏi cúi đầu thơm cô bé, khi ngước mắt lên, cậu nghĩ chẳng thế nào thương con gái cho đủ được!
Hoắc Tây ra khỏi phòng tắm, đúng lúc nhìn thấy cảnh này.
Cô nhẹ bước đến: “Đi tắm rửa đi, cũng trễ rồi!”
Trương Sùng Quang còn định chuồn ra ngoài châm một điếu thuốc, không ngờ đã bị
Hoắc Tây cản lại: “Không phải nói muốn em có thai sao?”
Cậu bèn ngồi xuống trở lại.
Cậu kéo cô vào trong lòng mình, con ngươi đen láy khóa chặt cô: “Em vừa nói gì?”
Những lời như vậy, Hoắc Tây không thể nhắc lại lần nữa.
Cô định đứng dậy, nhưng cơ thế đã bị cậu giữ chặt, không thế nhúc nhích được tí gì… Trương Sùng Quang dán vào sau tai cô, giọng bỗng hơi khàn khàn: “Anh nghe người ta nói, nếu làm chuyện kia mạnh hơn thì sẽ càng dễ mang thai hơn! Lầu sau… Em cho anh vào trong, nhé?”
Mặt Hoắc Tây nóng lên: “Anh đi tắm đi!”
Trương Sùng Quang khẽ bật cười, vài năm qua cậu không cười được mấy lần, nụ cười này bỗng chốc xua tan cảm giác thù địch quanh người, trông cậu cũng thoải mái hơn rất nhiều.
Cậu dịu dàng dán vào mặt cô, rồi xuống cổ, xuống thêm một chút nữa…
Dưới ánh đèn trần sáng trưng,
Hoắc Tây xấu hố vô cùng!
Va chạm vuốt ve như thế một lát, Trương Sùng Quang bắt đầu thấy hơi hưng phấn, nhưng cậu nhận ra Hoắc Tây đang ngại Miên Miên ở đây, đành phải nhịn lại…
Từ sau đêm đó, mối quan hệ của bọn họ đã dịu đi rất nhiều.
Thứ bảy, Hoắc Minh bắt đầu gọi mọi người, ai ở thành phố B cũng đều được kêu về, không khí trong biệt thự rất xôm tụ.
Miên Miên rất thích đến nhà ông ngoại chơi.
Cô bé cũng rất thích người cậu Lục Trầm của mình, bình thường khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu luôn đem lại cảm giác nghiêm nghị, nhưng chỉ cần ở trong vòng tay mẹ cậu, khuôn mặt đó sẽ lộ ra vẻ mềm yếu ngay.
Miên Miên ôm Tiểu Quang theo, cô bé phải khoe nó trước mặt Lục Trầm mới được.
Bố bảo, người bình thường không có Tiều Quang được đâu.