Buối tụ họp nhàm chán như thế mà cậu vẫn nhiệt tình được.
Trương Sùng Quang quay sang nhìn Miên Miên, bé con chắc là mệt rồi nên ngồi trên ghế trẻ em mơ màng buồn ngủ.
Tiếu Quang ngồi xổm bên cạnh, tựa vào đầu cô bé.
vẻ mặt Trương Sùng Quang dịu dàng, dời mắt đi rồi nói: “Anh cảm thấy thú vị lắm!”
Hoắc Tây từ chối lên tiếng.
Thật ra cô cũng biết Trương Sùng Quang làm vậy cũng chỉ vì muốn hòa nhập vào cuộc sống của cô, với tính tình của cậu sao có thể thấy bọn luật sư Trần thú vị được chứ!
Cô cũng không nói nhiều, chỉ lẳng lặng tựa lưng vào ghế.
Trương Sùng Quang khẽ ném áo khoác đang vắt lên ghế dựa sang cho cô: “Khoác lên đi, đừng đế lạnh
Hoắc Tây nhẹ đắp lên người.
Trương Sùng Quang cũng không lập tức khởi động xe mà lại tắt đèn đi, nghiêng người sang, giọng cũng đè thật thấp: “Hoắc Tây, em thấy sao? Sống chung một ngày rồi, em cảm thấy chúng ta có thể bắt đầu lại được không?”
Hoắc Tây tỉnh táo hơn chút.
Cô cũng đè giọng theo cậu: “Không phải chúng ta đã bàn bạc xong rồi sao, tại sao lại hỏi như vậy?”
Trương Sùng Quang dứt khoát nhào người đến, bắt lấy gáy cô, dán trán vào trán cô: “Đừng giả ngu, em biết ý anh mà! Anh nói ở bên nhau là yêu nhau, chứ không phải là tạm thời.”
Cậu không cho phép cô trốn tránh hay làm lơ, kiên quyết phải nghe được câu trả lời.
Hoắc Tây trợn mắt: “Mới một ngày sao mà biết được!”
“Thế thì một tuần, một tháng, một năm… Mười năm! Chỉ cần em vẫn luôn ở bên cạnh anh thì sẽ biết được thôi, được không?”
Hoắc Tây trầm giọng nói: “Trương Sùng Quang, anh lại muốn tôi hứa hẹn nữa à!”
“Đúng, vậy em có hứa hay không?”
Cậu hỏi xong thì cứ nhìn chằm chằm cô bằng ánh mắt sâu thẳm.
Hoắc Tây không trả lời, chỉ nhẹ nhàng tiến tới khẽ hôn lên môi cậu một cái, rồi lại ôm hờ một cái: “Lái xe đi! Miên Miên ngủ rồi!”
Còn cả Tiểu Quang chưa được ăn tối, mắt chó đầy sự u oán!
Hầu kết Trương Sùng Quang khẽ động đậy.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0t để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!